“Á!”
Vừa thấy anh bước vào, Giang Niệm không kìm được hít sâu một hơi.
Anh... anh... anh... anh không mặc áo!
Tần Tam Dã chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi rộng rãi, phần thân trên hoàn toàn để trần.
Lồng ngực rắn chắc, cơ bụng rõ nét từng khối, vai rộng eo thon, thân hình hình tam giác ngược hiện rõ trước mắt Giang Niệm.
Cảnh này là thứ cô có thể nhìn thẳng sao?
Tần Tam Dã không sợ nóng cũng chẳng ngại lạnh, luôn tắm bằng nước lạnh. Trên người anh vẫn còn phủ một lớp hơi nước mát lạnh, ngực còn lấm tấm vài giọt nước chưa kịp lau khô.
Dưới ánh đèn, những giọt nước lấp lánh lăn dài, men theo đường nét cơ bắp ở ngực trượt dọc xuống những rãnh cơ lõm sâu... rồi từ từ chảy xuống...
Ánh mắt Giang Niệm bất giác dừng lại ở một giọt nước nhỏ đang lăn xuống ấy.
Cô dõi theo nó từng chút một, cho đến khi giọt nước ấy biến mất sau cạp quần của Tần Tam Dã, để lại một vệt ướt lờ mờ trên lớp vải.
Ực.
Giang Niệm nghe rõ tiếng cô nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Không hổ là quân nhân, thân hình đúng là miễn chê! Chẳng lẽ đây chính là phúc lợi khi cô xuyên không đến thế giới này?
Đã mắt quá!
Ánh mắt Giang Niệm vẫn dán chặt vào một chỗ nào đó trên người Tần Tam Dã, không rời nổi nữa.
Cô không nhìn thấy nét mặt của mình lúc ấy, cứ ngỡ mình đang kín đáo liếc nhìn, hoàn toàn không hay biết ánh mắt thèm thuồng như sắp nhỏ dãi kia đã sớm rơi vào mắt Tần Tam Dã.
Thế nên khi Tần Tam Dã mặc áo xong, ánh mắt của Giang Niệm cuối cùng cũng chịu rời khỏi những múi cơ vừa biến mất kia, trong lòng còn đang tiếc nuối thì bất chợt chạm phải đôi mắt đen nhánh, mang theo ý cười đầy trêu chọc của Tần Tam Dã.
Bị bắt gặp rồi!
Tim Giang Niệm khựng một nhịp, mặt lập tức đỏ bừng, nóng rực.
Cô vội vã kéo chăn, quay lưng lại nằm xuống giả vờ ngủ: “Muộn rồi, em buồn ngủ lắm rồi, anh... anh tắt đèn đi.”
Tần Tam Dã không vạch trần sự lúng túng của cô, cũng không ôm con sang chiếc giường nhỏ đặt cạnh. Anh làm đúng theo lời Giang Niệm, tắt đèn.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Khi tầm nhìn không còn rõ ràng, thính giác liền trở nên nhạy bén.
Tiếng bước chân của Tần Tam Dã, tiếng vải quần áo cọ xát khi anh trèo lên giường, cả tiếng nệm khẽ nghiêng xuống vì sức nặng cơ thể đàn ông...
Mỗi một chi tiết nhỏ đều lọt vào tai Giang Niệm rõ mồn một.
Thậm chí cả hơi thở của anh, cô cũng nghe được.
Giang Niệm đưa tay gãi tai, vành tai nóng ran, ngứa ngáy.
Dường như Tần Tam Dã cũng cảm nhận được sự lúng túng của cô, từ lúc tắt đèn đến giờ không nói thêm lời nào.
Hai vợ chồng nằm im lặng, chỉ có con gái là tỏ ra vô cùng phấn khích. Tiểu An Bảo lần đầu tiên được ngủ chen giữa cha mẹ, đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh ánh sáng, hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải.
Cả hai bên đều là người cô bé yêu nhất.
Nằm giữa cha và mẹ, Tiểu An Bảo mút ngón tay, không do dự quay nghiêng về phía Giang Niệm.
“Mẹ ơi...”
Giọng con nít mềm mại cất lên, thân thể mũm mĩm cựa quậy rúc vào người Giang Niệm.
Ban đầu cô quay lưng lại, nhưng nghe tiếng gọi của con thì đành xoay người. Cô nằm nghiêng, nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, khuôn mặt bé con áp vào ngực cô, bàn tay cô vỗ nhẹ nhè nhè.
Vừa dỗ con ngủ, Giang Niệm vừa khe khẽ ngân nga một khúc ru êm dịu.
Cứ thế dỗ một lúc, không chỉ Tiểu An Bảo chìm vào giấc ngủ mà cả chính cô cũng bị câu hát ru ấy ru cho ngủ thiếp đi.