Giang Niệm lúc này trông chẳng khác nào một người vợ đang chờ chồng con trở về, vừa thấy họ vào cửa đã vội vàng săn sóc dịu dàng.
Khung cảnh này trước nay chưa từng có.
Đồng tử màu mực trong mắt người đàn ông khẽ co lại.
Lúc này đây Giang Niệm không thể gọi là xinh đẹp theo cách thông thường.
Trên mặt còn lấm tấm bụi than đen sì, tay cầm vá, dây thắt tạp dề lệch hẳn một bên trông có phần lôi thôi, hơi buồn cười.
Nhưng trong mắt Tần Tam Dã, khoảnh khắc ấy lại là dáng vẻ đẹp nhất.
Là vợ anh.
Cô không còn là cô nàng bướng bỉnh, ngốc nghếch như trước, mà trở nên sống động và quyến rũ vô cùng.
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Tam Dã vô thức lướt qua người Giang Niệm, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ mảnh mai và mái tóc cắt bằng gọn gàng của cô.
Anh ngờ vực: “Tóc em...”
Mái tóc dài của Giang Niệm không còn nữa.
Chuyện này phải nói là do nguyên chủ gây ra.
Nguyên chủ vốn thích làm đẹp, lại mê tiêu tiền. Vì thấy phụ nữ trong thành phố ai cũng uốn tóc nên cô chẳng biết từ đâu mời được thợ làm tóc, còn chi cả đống tiền để tự tay tạo kiểu.
Nhưng gương mặt xinh xắn của Giang Niệm đúng là kiểu gì cũng hợp.
Tóc xoăn bồng bềnh làm tôn lên nét quyến rũ khiến cô càng thêm duyên dáng, mê người.
Vẻ phong tình ấy của Giang Niệm trái ngược hoàn toàn với vẻ mộc mạc và giản dị trong khu tập thể.
Vậy nên việc đầu tiên cô làm để hòa nhập với thế giới này là cắt phăng ba nghìn sợi phiền não kia.
Từ mái tóc xoăn quyến rũ, cô chuyển thẳng sang kiểu tóc ngắn ngang tai, gọn gàng dứt khoát.
Đuôi tóc ngắn hơi vểnh nhẹ ra ngoài.
Nhẹ nhàng, tươi tắn.
Giang Niệm biết tóc dài có thể bán được nên cô không vứt đi, dùng dây thun buộc lại chờ đem bán.
Tóc cô dày, sợi lại đẹp, chắc chắn bán được giá.
Lúc này trước mắt Tần Tam Dã chính là hình ảnh Giang Niệm với mái tóc ngắn xinh xắn ấy.
Đuôi tóc bên tai hơi vểnh lên khiến người ta ngứa ngáy đầu ngón tay, muốn đưa tay chạm vào thử.
Chỉ là...
“Á!”
Giang Niệm đột ngột hét lên một tiếng, hốt hoảng xoay người, mái tóc ngắn tung bay theo động tác.
Cô vội vã chạy vào trong nhà.
Tần Tam Dã bế con gái nhỏ, Tiểu An Bảo trong lòng gọi “mẹ ơi”, hai cha con đồng loạt nhìn về phía Giang Niệm, trong đôi mắt đen láy giống nhau đều ánh lên vẻ nghi hoặc.
Mẹ của bé, vợ của anh, dường như đã thay đổi rồi.
Hai cha con vừa vào đến nhà, không hẹn mà cùng hít hít mũi. Trong không khí lơ lửng mùi hương phức tạp, không chỉ có mùi khét của khói mà còn lẫn với mùi thức ăn thơm phức.
Trong nhà bếp vang lên tiếng leng keng của vá và nồi va chạm vào nhau.
Giang Niệm đang bận rộn nấu nướng trong đó, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Tần Tam Dã đặt con gái lên xe tập ăn, rồi đứng dậy đi về phía nhà bếp, lo lắng muốn xem thử.
Đúng lúc đó Giang Niệm bưng một tô lớn bốc khói nghi ngút đi ra.
“Tránh ra, tránh ra nào, a nóng quá, anh tránh ra đi!”
Cô hối hả kêu lên với Tần Tam Dã.
Anh lập tức nghiêng người né đường.
Giang Niệm thuận lợi bước tới bàn ăn, đặt tô mì xuống. Đầu ngón tay trắng trẻo bị phỏng đỏ lên rõ rệt.
Cô vội vàng đưa tay xoa xoa dái tai, xoa đi xoa lại, mấy lọn tóc ngắn đung đưa càng thêm rối rắm.
Cái tô cô bưng ra là một tô mì trộn nước tương.
Tuy cô trông có vẻ hấp tấp, tay chân lóng ngóng, nhưng tô mì lại đầy đủ sắc, hương, vị.