Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé

Chương 37:

Trước Sau

break

Giang Niệm muốn ngăn lại, nhưng Trần Mỹ Lệ chẳng thèm để ý, một mực chăm chăm nhìn vào trong bếp.

Thậm chí còn ra tay đẩy Giang Niệm sang một bên.

Thái độ kia rõ ràng là kiểu người chưa đạt được mục đích thì chưa chịu dừng.

Giang Niệm xưa nay chưa từng gặp người phụ nữ nào mặt dày đến thế. Không nói không rằng đã xông thẳng vào nhà người ta làm cô không kịp ngăn lại.

Không khí đang căng thẳng thì bên ngoài bỗng vang lên vài tiếng động.

Hai người đồng loạt nhìn ra phía cửa.

Giang Niệm lập tức nắm lấy cơ hội, khéo léo chắn Trần Mỹ Lệ sang một bên.

Chỉ thấy trong sân nhà họ Giang, cạnh cánh cửa vừa mở để lộ ra hai khuôn mặt nhỏ lấm lem.

Là hai bé gái.

Đứa lớn tầm năm, sáu tuổi, đứa nhỏ nhất cũng chỉ ba, bốn tuổi, dưới mũi còn chảy nước mũi lòng thòng.

Hai bé gái bám vào khung cửa, chỉ dám ló nửa khuôn mặt, đôi mắt đen lay láy ánh lên vẻ sợ hãi và rụt rè.

Đây chính là hai đứa con của Trần Mỹ Lệ, tên gọi ở nhà là Đại Ni và Nhị Ni.

Vừa nhìn thấy hai đứa trẻ, Trần Mỹ Lệ lập tức sầm mặt lại, lớn tiếng quát tháo. Cô ta nghĩ ngay đến việc Giang Niệm rất không ưa trẻ con.

“Chúng mày làm cái gì vậy? Lén lút rình mò làm trò gì thế hả? Mất mặt chưa kìa, còn không mau cút về nhà cho mẹ!”

Tiếng quát vừa dứt, hai đứa trẻ bên ngoài cửa sợ đến giật bắn mình.

Đôi vai gầy guộc run lên, đồng tử co rút lại vì hoảng sợ.

Giang Niệm nhìn cảnh đó, trong lòng bất giác chùng xuống. Còn Trần Mỹ Lệ là mẹ ruột lại thản nhiên như không, khoát tay xua đuổi Đại Ni và Nhị Ni như đuổi tà.

Quở trách con xong, cô ta lại nhanh chóng đổi sắc mặt, quay sang Giang Niệm hồ hởi nở nụ cười: “Em Niệm à, em không biết đấy thôi, hai đứa nhỏ này như quỷ đói đầu thai ấy. Mấy hôm trước được ăn mấy cái bánh bao ở nhà em, thế là về nhà cứ làm loạn cả lên, khóc lóc om sòm đòi đến xin bánh bao nữa. Em cứ yên tâm, chị đã dạy dỗ chúng nó rồi. Con gái không phải làm việc nặng, đói một bữa cũng chẳng chết được đâu!”

Giang Niệm nghe mấy lời này, lông mày vốn đang chau lại giờ đây như thắt thành một nút chết.

Trong lòng cô cuối cùng cũng đã hiểu rõ mọi chuyện là thế nào.

Trần Mỹ Lệ lúc nào cũng ra vẻ thân thiết với nguyên chủ, nhưng nói trắng ra chỉ là vì có lợi mà thôi.

Thức ăn hằng ngày, bánh bao ngô mà nguyên chủ không thèm động đến, quần áo cũ bỏ đi đều bị Trần Mỹ Lệ nhặt lấy mang về.

Lâu dần, lòng tham của cô ta càng ngày càng lớn.

Không chỉ tự mình đến, còn dẫn theo cả hai đứa con.

Nguyên chủ vốn không thích trẻ con, lại càng ghét những đứa nhỏ lấm lem bẩn thỉu, vì muốn đuổi đi nên thỉnh thoảng ném cho chúng vài cái bánh bao như cho ăn xin.

Trần Mỹ Lệ ngoài miệng lúc nào cũng nói “không dám”, “không nên”, “ngại quá”, nhưng trong mắt lại tràn đầy tham lam.

Hiện tại không lấy được bánh bao, cô ta liền nhắm tới căn bếp nhà họ Giang.

Cô ta tiếp tục cười niềm nở: “Em Niệm à, không thể để em đói bụng được. Để chị nấu cơm cho em nhé, gạo nhà em để đâu rồi?”

“Chị Trần, thật sự không cần đâu.”

Giang Niệm không cho cô ta cơ hội bước vào bếp.

Cô nắm lấy cổ tay Trần Mỹ Lệ, lực tay mạnh hơn bình thường rõ rệt.

Đôi mắt nhìn thẳng đối phương, từ ánh mắt đến giọng nói đều toát lên sự cự tuyệt dứt khoát.

Trần Mỹ Lệ bị khí thế của cô dọa cho sững người.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc