Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé

Chương 3:

Trước Sau

break

Giang Niệm tức đến mức cả đêm mất ngủ.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy mắt hoa đầu váng, đập đầu vào cạnh bàn.

Khi mở mắt lần nữa cô đã xuyên sách rồi.

Giang Niệm còn chưa kịp tiêu hóa hết cơn choáng ở đầu thì đã bị cú sốc xuyên về thời đại xa lạ đánh thẳng vào tâm trí.

Cô ngẩn người nhìn tấm khẩu hiệu đỏ tươi treo trên tường.

“Cạch!”

Tiếng mở cửa đột ngột vang lên.

Giang Niệm giật bắn người vì âm thanh bất ngờ, đôi mắt hạnh trong veo khẽ run lên.

Khuôn mặt cô thoáng nét bối rối.

Lông mi run rẩy, cô quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn đã thấy đôi giày lính đen nhánh cứng cáp, rồi đến đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần lính màu xanh sẫm.

Chân rất dài, rất dứt khoát.

Người đàn ông bước vào có dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, chiều cao gần một mét chín khiến bộ quân phục bình thường khoác lên người anh lại toát ra khí chất cấm dục lạnh lùng.

Đến cả khuy áo cũng cài đến tận cổ.

Cả người như cơn gió lạnh thổi tới.

Nếu đặt vào vài chục năm sau thì anh chắc chắn là mẫu nam Bắc Âu chính hiệu, hormone ngút trời, mỗi bước đi như giá treo quần áo sống.

Giang Niệm phút chốc bị sắc đẹp làm cho choáng váng, quên béng cả đống tình tiết rối ren trong đầu.

Cô thản nhiên thưởng thức dung mạo người đàn ông mặc quân phục ấy.

Nhưng...

Khi ánh mắt cô rơi vào gương mặt anh, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp liền sững lại, đôi mắt lấp lánh dán chặt vào người đàn ông. Con ngươi tròn xoe sững sờ, biểu cảm kinh ngạc lẫn bối rối.

Không phải vì anh không đẹp trai.

Ngược lại là anh đẹp quá thể.

Đường nét gương mặt sắc sảo, ngũ quan tuấn tú sâu sắc, nhất là đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy kia rất lạnh lùng và tĩnh lặng.

Cả gương mặt mang theo khí chất sắc bén, cộng thêm khí thế không giận tự uy do vóc dáng cao lớn mang lại đã tạo thành một áp lực mạnh mẽ.

Gương mặt này, người đàn ông này chỉ cần gặp một lần là tuyệt đối không thể quên.

Giang Niệm trước khi xuyên sách từng gặp qua anh.

Người này chính là...

“Đàn anh... Tần?”

Giang Niệm còn chưa kịp phản ứng, môi đã bật ra lời trước cả ý thức, giọng nói kinh ngạc thoát ra theo bản năng.

Giọng cô vốn đã mềm mại ngọt ngào, nay lại thêm vẻ yếu ớt sau khi bị thương, nghe vào càng làm người ta không khỏi mềm lòng.

Tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực người đàn ông mặc quân phục.

Trong lòng Tần Tam Dã như nổi lên sóng lớn cuộn trào.

Đàn anh?

Đàn anh nào?

Trong quân đội không có cách xưng hô nho nhã đó, chỉ có phân biệt cấp bậc rõ ràng, gọi dứt khoát theo chức vụ.

Đàn anh là thứ chỉ có ở trường học thôi đúng không?

Chẳng lẽ Giang Niệm lại nghĩ đến Lâm Minh Huy, người mà cô muốn thi đại học để gặp lại?

Chỉ trong một thoáng mà sắc mặt Tần Tam Dã đã lạnh đi mấy phần, ánh mắt siết lại, cả người toát ra khí chất xa cách khó gần.

Vẻ mặt đó càng lúc càng giống hệt người đàn ông lạnh lùng trong ký ức kiếp trước của Giang Niệm.

Đôi mắt long lanh của Giang Niệm vẫn đang đảo quanh người Tần Tam Dã.

Trong đầu cô rối như tơ vò, nhưng khi ánh mắt lướt qua ngực anh lại vì những đường cơ bắp rắn chắc mà dừng lại lâu hơn mấy giây.

Trời ơi!

Bờ vai rộng, eo thon, đến cả cơ ngực cuồn cuộn cũng giống hệt như trong trí nhớ.

Lúc đầu khi thấy cái tên Tần Tam Dã trong tiểu thuyết của bạn cùng phòng Diệp Lan Lan, cô còn tưởng chỉ là trùng tên.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc