Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé

Chương 15:

Trước Sau

break

“Đấy, thế mới đúng. Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường hòa, có gì mà không qua được.”

Bác sĩ Chu cười hiền, dặn dò thêm: “Khám thai mỗi tháng một lần, nhớ đến tái khám đúng lịch. Con gái lớn nhà con là cô đỡ đẻ đấy, lúc chào đời xinh lắm, đứa này cũng để cô đỡ nốt nhé.”

Sau một loạt hỏi han nhiệt tình, đôi vợ chồng trẻ cuối cùng cũng ra khỏi phòng bệnh.

Giang Niệm bế Tiểu An Bảo đang ngủ say, trong tai vẫn văng vẳng câu nói “vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường hòa” của bác sĩ Chu.

Thỉnh thoảng cô lại len lén liếc nhìn người đàn ông đi bên cạnh.

Tần Tam Dã từng nghĩ đến chuyện nhận lại đứa bé, nhưng thấy con gái ngủ say, hai má ửng hồng, bàn tay nhỏ vẫn bám chặt lấy áo của Giang Niệm thì lại thôi.

Trong tay anh là tay nải nhỏ mà Giang Niệm mang theo khi “bỏ nhà về mẹ đẻ”.

Cái tay nải bé xíu, tương phản rõ rệt với vóc dáng cao lớn và mạnh mẽ của người đàn ông, tạo nên một cảm giác vừa buồn cười vừa lạ lẫm.

Khi bước ra khỏi bệnh viện, bầu trời bên ngoài đã tối đen, gió đêm lùa qua mang theo cái lạnh nhè nhẹ.

Lúc này đang đầu xuân, vùng Tây Nam khí hậu thấp gần như không có mùa đông, nhưng đêm đầu xuân vẫn mang chút se lạnh.

Vì muốn đẹp nên Giang Niệm mặc váy ngắn tay, cánh tay và cổ chân mảnh khảnh đều lộ ra ngoài không khí.

Một cơn gió lướt qua, cô không kìm được run lên.

Ngay sau đó một chiếc áo khoác quân phục rộng lớn phủ lên vai cô.

Chiếc áo mang theo mùi hương quen thuộc và hơi ấm của Tần Tam Dã, bao trọn lấy thân hình nhỏ nhắn yểu điệu của cô.

Chưa kịp phản ứng thì cánh tay anh đã ôm lấy eo cô.

Cả cô và đứa bé trong lòng đều bị anh ôm trọn vào ngực.

“Xe đậu ở đằng kia, đi theo anh.”

Tần Tam Dã không để cô từ chối, cứ thế ôm cô và con đưa cả nhà lên đường trở về.

...

Dưới màn đêm, chiếc xe jeep quân dụng chầm chậm tiến vào khu tập thể của quân khu.

Ở thời đại này, vùng Tây Nam chưa phát triển, quân khu lại nằm ở biên giới, bao quanh là núi non hiểm trở, thị trấn nhỏ càng lạc hậu hơn.

Dọc đường đi, đến cả đèn đường cũng chẳng có lấy một cái.

Giang Niệm nhìn qua cửa kính xe, chỉ có thể lờ mờ thấy vài tòa nhà bên đường.

Mọi thứ xung quanh đều xa lạ, nhưng lại khiến cô cảm thấy tò mò.

Khi xe chạy vào khu tập thể, cuối cùng cũng lác đác hiện ra vài ánh đèn.

Tần Tam Dã lái xe rất vững, lúc dừng cũng không hề xóc nảy.

Anh xuống xe trước, vòng ra bên ghế phụ mở cửa cho Giang Niệm.

Cô đang ôm con, mà xe jeep quân dụng thì lại cao nên xuống xe không dễ.

Trong lúc cô cẩn thận dò xét độ cao thì cánh tay người đàn ông đã một lần nữa đưa tới.

Động tác bá đạo dứt khoát, ôm chặt lấy eo cô.

Giang Niệm gần như không phải tự xuống mà bị Tần Tam Dã bế bổng lên rồi đặt xuống đất.

Cô và cả đứa bé trong lòng dưới cánh tay anh lại nhẹ như không.

Anh thậm chí không nhíu mày một cái.

Giang Niệm còn chưa kịp đỏ mặt, lúc lấy lại tinh thần thì hai chân đã đứng vững dưới đất, được anh đưa vào trong nhà.

Trước mắt cô là một ngôi nhà trệt một tầng, bên ngoài có một khoảng sân nhỏ trồng vài loại cây, mờ mờ có thể thấy bóng lá lay động.

Bên ngoài tối quá cô không nhìn rõ được gì, bên trong nhà lại là phong cách quen thuộc của những năm 70.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc