Nhìn sắc đau đớn ánh lên trong đáy mắt cô, Lộ Tích Quân nhất thời cũng thấy ưu sầu.
ŧıểυ Quân, mình kết hôn rồi! sau này mình là người có gia đình rồi, đừng có gato đấy nhé!
Lộ Tích Quân nhớ rõ ràng những lời cô nói sau khi cô và Tư Đồ Thận lấy giấy đăng ký kết hôn, khi đó giọng nói của cô đầy hy vọng, thỏa thuê mãn nguyện, giống như ngày mai đẹp như cô mong đợi vậy....
“ Tô Tô, cậu hối hận phải không? Kết hôn với Tư Đồ Thận.” Lộ Tích Quân không kiềm được hỏi.
Tần Tô nghe xong, mãi không lên tiếng.
Một lúc sau, cô mới ngoảnh đầu nhìn sang bạn thân, giọng nói dịu dàng nhưng bất lực, “ Mình không biết. Mỗi người có lẽ sẽ có rất nhiều việc hối hận, nhưng trên thế giới này lại không có thuốc chữa hối hận. Huống hồ.....ŧıểυ Quân, sau khi yêu một người, việc còn lại vốn dĩ chính là không nén nổi tình cảm, hối hận cũng được không hối hận cũng được, mình chỉ có thể gánh vác.”
Bầu không khí trong xe dường như cũng bị hai người cảm hóa, bao phủ một tầng bi thương.
Trường đua ngựa ngày mây mù, sân bãi vắng vẻ.
Tần Tô trong chuồng ngựa chọn đi chọn lại, dưới sự giúp đỡ của sư phụ Thuần Mã, chọn được một con ngựa nhìn có vẻ tương đối ngoan dịu.
Đón lấy dây thừng và yên ngựa, cô dắt ngựa đi bên trong sân bãi, khi nhìn thấy người đàn ông ở phía trước không xa cũng dắt ngựa đến, bước chân lập tức chậm lại.
Đợi đến khi khoảng cách hai người có thể nhìn rõ hai bên, cô mới tỏ vẻ ngạc nhiên chào hỏi, “ A, Dịch Tổng, trùng hợp quá!”
Dịch Giang Nam đang nói chuyện với người bên cạnh, nghe thấy thế nhìn theo, bất giác cau mày.
Người phụ nữ mặc trên người bộ quần áo cưỡi ngựa màu cafe, chiếc quần cưỡi ngựa màu trắng nhét trong đôi ủng màu đen đến đầu gối, tư thế hiên ngang, từng bước từng bước chầm chậm bước đến.
Dịch Giang Nam cảm thấy, chỗ nào đó sâu xa nhất trong đáy lòng hình như dao động.
“ Đúng thế, trùng hợp quá.” Nhìn người phụ nữ đã đứng ở trước mặt, Dịch Giang Nam cũng cười cười.
“ Xem ra hai chúng ta đúng là có duyên!” Tần Tô điềm nhiên nói, sau đó lấy từ trên yên ngựa cái gì đó, đưa về phía anh, “ Dịch Tổng, cái này cho anh.”
“ Ồ?” Dịch Giang Nam nheo mày, đưa tay đón lấy.
Là một tệp được đính ghim, mở bên trong ra có rất nhiều danh thiếp của các nhà hàng, đều là món Thượng Hải, hơn nữa phía dưới mỗi tấm danh thiếp đều có giải thích về các món ăn đặc sản, nhìn có thể thấy người làm ra chúng rất chuyên tâm và tốn sức.
Gập tệp danh thiếp lại, Dịch Giang Nam nhìn Tần Tô, ánh mắt sâu xa.
Giống như lần trước gặp, cô đưa ra đậu ngũ hương, thực ra không phải thứ gì quý giá, nhưng cũng không có cách nào dùng tiền để đong đếm.
“ Đừng nhìn tôi như thế, đây là tôi dặn trợ lý làm, có công lao cũng đều có công của cô ấy.” Tần Tô nháy mắt với anh, biểu cảm không công không hưởng lộc.
“ Tần Tổng, đúng là quá trùng hợp!” Dịch Giang Nam giơ tập danh thiếp trong tay lên, nheo mày.
Thấy thế, Tần Tô cười ngại ngùng, “ Ha ha, được rồi, tôi thừa nhận đây là bị sắp xếp vô tình gặp.”
“ Nếu không phải trong thương nghiệp sớm đã nghe danh Tần Tổng nhiệt tình hết mình với công việc, tôi đã nghi ngờ, cô không phải là vì dự án hợp tác, mà là vì có hứng thú với tôi!”
Đến cưỡi ngựa, Dịch Giang Nam không đeo kính, cho nên khi anh cười như thế, cả người nhìn có chút không đứng đắn bên trong.