Chàng trai trao nụ hôn điêu luyện, chỉ một chạm môi đã khơi dậy nơi cô dòng suối đam mê trào dâng.
Hắn ôm cô vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc sống lưng mềm mại. Nụ hôn nóng bỏng men theo chiếc cổ thon dài, rồi dần hạ xuống đôi gò bồng đào trắng nõn.
Ngực cô tròn đầy, căng mịn, làn da trắng như ngọc, nhũ hoa phơn phớt hồng tươi. Hắn như lữ khách khô khát lạc giữa sa mạc, bất ngờ tìm thấy ốc đảo, vội vã ngậm lấy, mυ"ŧ mát triền miên. Phó Nhàn Linh chưa từng nghĩ tới, khi thân mật chưa đến hồi cao trào, cô đã ngây ngất đến quên cả trời đất.
Đôi tay cô run rẩy níu lấy mái tóc hắn, tiếng rêи ɾỉ khẽ khàng thoát ra khỏi bờ môi.
Hắn lại mơn trớn bầu ngực bên kia, dùng đầu lưỡi tinh nghịch khẽ cắn, rồi bao trọn cả nhũ hoa vào miệng, tạo nên âm thanh "chóc" khẽ khàng khi rời ra, rồi lại tiếp tục mơn trớn.
Phó Nhàn Linh siết chặt bờ vai hắn, hơi thở dồn dập không ngừng.
Bàn tay hắn khẽ kéo vạt áo, để lộ lồng ngực rắn chắc, bụng thon gọn. Hơi thở nồng nàn quyện lẫn mùi mồ hôi ấm áp, nụ hôn nóng bỏng trượt dài xuống bụng cô, rồi dần tiến đến nơi cấm địa.
Phó Nhàn Linh bất chợt khép chặt hai chân, hơi men làm cơ thể cô trở nên nặng nề, động tác khép nép cũng chậm chạp hơn. "Không... Không cần..."
Bàn tay mạnh mẽ của hắn dễ dàng tách hai chân cô ra. Hắn quỳ giữa đôi chân cô, vùi mặt vào nơi kín đáo, đầu lưỡi nóng ẩm lướt nhẹ trên cánh môi âʍ ɦộ đã ướt đẫm.
Cô khẽ run lên, cắn chặt ngón tay, khẽ thốt lên: "Không cần..."