Cô men theo tường, vất vả lắm mới đến được cửa nhà. Nhập sai mật mã mấy lần, cô bực bội đập tay vào cửa, hốc mắt lại ửng đỏ, nước mắt chực trào ra, nhưng cô cố gắng kìm lại.
Bất ngờ, cửa bật mở. Cô choáng váng nhìn người trong phòng, suýt chút nữa tưởng Trương Tuyền Phong đã về.
Nhưng người đứng trước mặt rõ ràng không phải chồng cô. Hắn mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, ướt đẫm mồ hôi, lờ mờ lộ ra cơ ngực và bụng săn chắc bên dưới. Hai cánh tay nổi rõ những đường gân guốc, một tay vẫn còn nắm chặt tay nắm cửa, vì dùng sức mà khuỷu tay nổi lên một khối cơ bắp cuồn cuộn.
Cô ngây ngốc nhìn anh ta một lúc, rồi bước xiêu vẹo vào nhà một bước, mơ hồ hỏi: "Cậu... sao lại ở nhà tôi?
Chàng trai có làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn đen láy, cười lộ ra hai chiếc răng khểnh duyên dáng. Hắn cao ráo, dáng người cân đối, có vẻ rất thích vận động. Phó Nhàn Linh thỉnh thoảng đi mua đồ ăn trên đường vẫn thấy hắn đeo ba lô chạy bộ đi học.
Hắn còn là sinh viên, không biết năm hai hay năm ba.
Hắn chuyển đến vào dịp Giáng Sinh năm ngoái, đã tặng quà cho các hộ gia đình tầng trên tầng dưới, là những quả táo đỏ thắt nơ bướm xinh xắn.
Phó Nhàn Linh nhớ rõ hắn, bởi vì nụ cười của hắn rất tươi tắn, lại có chút đáng yêu, giống như Thôi Hiểu từng ví von là "chú cún con".
Chàng trai cười nói với cô: "Chị ơi, chị nhầm nhà rồi, đây là nhà em."
Giọng nói của hắn ấm áp và dễ nghe.
Phó Nhàn Linh nhận ra đây không phải nhà mình. Cô ở tầng ba, đây chắc chắn là tầng hai. Lúc nãy trong thang máy có lẽ cô đã bấm nhầm tầng.
Cô định quay lại, nhưng hơi rượu khiến cơ thể cô phản ứng chậm chạp, không theo kịp suy nghĩ.
Đi vội, cô bước hụt một chút, chàng trai vội đưa tay đỡ. Bàn tay hắn chạm vào cánh tay trần của cô, nóng rực như lửa khiến cả người cô khẽ rụt lại.
Cô cố gắng lờ đi cảm giác khác lạ truyền đến từ cơ thể, cúi đầu nói: "Xin lỗi."
Vì hơi men, giọng nói của cô có chút líu ríu.
"Không sao đâu, em đưa chị về. Chị uống rượu rồi đúng không?" Hắn đóng cửa lại, đỡ cô đi về phía thang máy.
"Không cần, tôi... tôi tự tìm được." Cô không muốn hắn đỡ, nhưng đi lại không vững, vươn tay muốn vịn vào tường lại sờ soạng vào không khí, suýt nữa ngã nhào ra. Chàng trai từ phía sau ôm lấy cô, cánh tay vô tình chạm vào ngực cô, bàn tay thậm chí còn nắm lấy một bên bầu ngực của cô.
"A, xin lỗi chị." Chàng trai đỏ mặt xin lỗi, rồi cẩn thận đỡ cô sau khi buông ra.
Phó Nhàn Linh ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hắn, không hề khó chịu. Hơi ấm từ cơ thể hắn truyền qua làn da tiếp xúc, thấm dần vào da thịt cô.
Sống lưng cô bỗng dưng tê dại, muốn tránh xa hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn. Hơi thở nồng nàn hormone nam tính vây quanh chóp mũi, khiến đầu óc cô càng thêm mơ màng.