Thôi Hiểu bầu bạn với cô suốt buổi trưa, đến tối thì có việc phải đi. Trước đây, đám cưới của Phó Nhàn Linh cũng do một tay cô lo liệu. Trước khi rời đi, cô còn nói muốn vứt hết mấy tấm ảnh cưới nhức mắt của Phó Nhàn Linh và Trương Tuyền Phong trong công ty đi.
Phó Nhàn Linh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, đến bữa cũng chẳng buồn nấu, chỉ gọi đồ ăn sẵn. Đến ngày thứ ba, cô mới ra ngoài mua sắm chút đồ. Nào ngờ, khi xuống lầu bằng thang máy, cô lại chạm mặt người con trai ấy. Hắn đeo ba lô, mặc chiếc áo thun trắng năng động, đang trò chuyện với một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh, khóe môi nở nụ cười lịch sự.
Lúc cửa thang máy mở ra, hắn vừa ngước mắt lên, ánh mắt liền sáng rực khi nhìn thấy Phó Nhàn Linh. Phó Nhàn Linh bất giác đỏ mặt, cô khẽ lùi vào trong, các ngón tay siết chặt quai túi. Chàng trai sải bước chân vào, tươi cười chào cô: "chào buổi sáng."
Hắn cao lớn, trên người thoang thoảng mùi nước xả vải dịu nhẹ. Khoảng cách giữa hai người khá gần, cánh tay trần của hắn vô tình chạm vào cô, hơi ấm lan tỏa khiến da thịt cô nóng bừng. Cô cố giữ vẻ điềm tĩnh, khẽ gật đầu đáp lại: "Chào em." rồi nhẹ nhàng dịch sang một bên.
"Chị Trương đi mua đồ ăn ạ?" Cô gái trẻ đứng cạnh chàng trai cười hỏi Phó Nhàn Linh: "Cả tòa nhà này hình như chỉ có chị biết nấu cơm thôi. Em ngưỡng mộ những người con gái biết nấu ăn lắm, còn em thì ngày nào cũng cơm hộp, giờ chẳng biết nên ăn gì nữa."
Phó Nhàn Linh nhớ ra cô gái này ở tầng hai, căn hộ phía đông, đối diện hướng với chàng trai. Hình như cô ấy làm bất động sản, trang điểm rất tây, lúc nào cũng gọn gàng xinh đẹp và nhiệt tình. Phó Nhàn Linh gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng: "Nấu cơm không khó đâu."
"Đâu có dễ." Cô gái kia cười, rồi quay sang hỏi chàng trai: "Vu Hướng Tây, em có cần chị đưa đi đâu không?"
"Không cần ạ." Vu Hướng Tây lắc đầu, "Cảm ơn chị."
"Ừ được rồi."
Thang máy đến nơi, mọi người cùng nhau bước ra. Phó Nhàn Linh đi theo sau vài người, còn chàng trai thì đi ngay sau lưng cô, miệng vẫn lịch sự chào tạm biệt những người khác. Đến siêu thị, Phó Nhàn Linh quay đầu lại nhìn, vẫn thấy hắn đi theo. Cô nhìn quanh một lượt, khẽ nhíu mày hỏi: "Em có chuyện muốn nói sao?"
Chàng trai cúi đầu, ánh mắt thoáng nét tổn thương, như một chú chó lớn bị bỏ rơi, giọng khẽ khàng hỏi: "Chị ghét em sao?" Phó Nhàn Linh bỗng dưng cảm thấy mình như kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn bội bạc.
Cô nhỏ giọng nói: "Không có."
"Vậy sau này em gặp chị, em có thể nói chuyện với chị không?" Chàng trai như bừng tỉnh, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô, khi cười rộ lên còn lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
Phó Nhàn Linh ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng gật đầu. Chỉ là nói chuyện thôi mà, vốn dĩ ở trên dưới một tầng, khó tránh khỏi chạm mặt. Giá mà biết trước, cô đã chọn một người xa lạ. Nhưng người xa lạ... có lẽ cô đã không dám.
Đêm hôm ấy, cô say khướt nói ra những lời như vậy, cũng chỉ vì đối phương là chàng trai hiền lành, vô hại trước mắt này. "Chị muốn mua gì ạ?"
Hắn theo sau cô, đẩy chiếc xe đẩy hàng. Phó Nhàn Linh quay đầu nhìn hắn, cau mày nói: "Em không cần đi theo chị, sau này chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau thì có thể chào hỏi đơn giản, những chuyện khác em không cần làm. Buổi tối hôm đó coi như chưa từng tồn tại, chưa từng xảy ra, được không?"
Lời cô nói ra dứt khoát, nụ cười tươi tắn trên mặt chàng trai dần tắt lịm. Hắn gật đầu, giọng hơi trầm xuống: "Em hiểu rồi."
Hắn đeo ba lô quay người rời đi. Phó Nhàn Linh nhìn theo bóng lưng hắn rồi vội vã thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, như thể mình vừa gây ra tội ác tày trời, cảm giác tội lỗi bóp nghẹt khiến cô khó thở.
Đối phương vẫn còn là sinh viên, cô thật là tạo nghiệp. Mua đồ ăn xong trở về, cô trút hết bực dọc vào việc rửa rau nấu cơm, làm một lúc mười mấy món ăn, lúc này mới cô đơn một mình ngồi trước bàn ăn chậm rãi nhấm nháp.
Chưa bao giờ cô cảm thấy cô độc đến thế, nỗi cô đơn bao trùm lấy cô. Ăn xong, nhìn mâm cơm đầy ắp gần như không động đến, cô thở dài. Thôi Hiểu nói đúng, cô nên đi tìm việc làm, để bản thân được thở phào nhẹ nhõm.