Ông ấy không nhìn thấy ma, lại thông qua biểu cảm của tôi, biết được trong căn phòng này có có thứ kinh khủng đang tồn tại, mà không cho răng tôi bị bệnh hay là bị sốt, không hổ là đội trưởng đội điều tra nổi tiếng quốc tế, tôi có hơi sợ ông ấy rồi, tôi không biết phải giải thích với ông ấy thế nào, chỉ có thể né tránh ánh mặt của ông ấy.
Lãnh Mạch nhìn ông ấy, lạnh nhạt mở miệng: “Không cần lo lăng, sáng nay cô ấy có hơi sốt”
“Vậy sao.’ Thư Chấn vân đang đánh giá tôi: ‘Có nặng lắm không? Cần bác sĩ ở đây kê thuốc không, truyền nước một chút?”
“Không, không câần..’ Tôi cúi thấp đầu, cảm giác như làm chuyện có lỗi.
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, cảm ơn ý tốt của ông: Giọng điệu của Lãnh Mạch khi nói chuyện với cảnh sát Thư Chấn tràn đầy ý thù địch, đẩy tôi về một phía, chăn tâm nhìn mà Thư Chấn nhìn tôi, tôi lập tức thấy dê chịu hơn hắn, cực kì cảm kích nhìn Lãnh Mạch một cái, rồi lại vội vàng nhìn về chiếc giường đối diện.
Chúng tôi nói chuyện ở đây, năm con ma ở đối diện vẫn đang đè lên người năm người cảnh sát, không có động tác gì cả.
“Bác sĩ Lãnh, ngài có thể khám được không?” Tiểu Mỹ gọi chúng thôi.
Tôi nhìn Lãnh Mạch, dùng ánh mät hỏi anh ta bây giờ phải làm sao đây, nếu trong phòng bệnh không có Thư Chãn, chắc Lãnh Mạch có thể trực tiếp xử lí mấy con ma kia, bịa một lý do cho có lệ, nhưng bây giờ cảnh sát Thư Chấn đang ở đây, cảnh sát lớn tuổi này không phải là người có thể dễ dàng lừa gạt, muốn khiến ông ấy thật sự tin răng Lãnh Mạch có thể chữa khỏi bệnh của năm “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, cảm ơn ý tốt của ông: Giọng điệu của Lãnh Mạch khi nói chuyện với cảnh sát Thư Chấn tràn đây ý thù địch, đẩy tôi về một phía, chắn tâm nhìn mà Thư Chãn nhìn tôi, tôi lập tức thấy dễ chịu hơn hẳn, cực kì cảm kích nhìn Lãnh Mạch một cái, rồi lại vội vàng nhìn về chiếc giường đối diện.
Chúng tôi nói chuyện ở đây, năm con ma ở đối diện vân đang đè lên người năm người cảnh sát, không có động tác gì cả.
“Bác sĩ Lãnh, ngài có thể khám được không?” Tiểu Mỹ gọi chúng thôi.
Tôi nhìn Lãnh Mạch, dùng ánh mặt hỏi anh ta bây giờ phải làm sao đây, nếu trong phòng bệnh không có Thư Chấn, chắc Lãnh Mạch có thể trực tiếp xử lí mấy con ma kia, bịa một lý do cho có lệ, nhưng bây giờ cảnh sát Thư Chấn đang ở đây, cảnh sát lớn tuổi này không phải là người có thể dễ dàng lừa gạt, muốn khiến ông ấy thật sự tin răng Lãnh Mạch có thể chữa khỏi bệnh của năm Lãnh Mạch.
“Ngài xem có cần thiết bị kiểm tra gì không, tôi bảo bác sĩ đưa cho ngài” Tiểu Mỹ nói.
“Không cần” Con ngươi Lãnh Mạch loé lên, đối diện với con ma nam kia.
Con ma nam này há miệng với Lãnh Mạch, tuy trong miệng không có răng, nhưng tràn đầy sự cảnh cáo.
Thật kì lạ! Con ma nam này thật kì lại Còn nhớ lần đầu Lão Quỷ nhìn thấy Lãnh Mạch không? Bộ dáng kinh hồn bạt vía, run rẩy quỳ trên đất đó. Còn lần Triệu Hiểu gặp Lãnh Mạch nữa, cũng quỳ xuống, vô cùng cung kính với Lãnh Mạch.
Lão Quỷ từng nói, Lãnh Mạch là nhân vật lớn trong Minh giới, không có con ma nào thấy Lãnh Mạch mà không sợ anh ta, không quỳ xuống cả.
Nhưng trước mặt thì sao? Con ma nam trước mắt lại đang cảnh cáo Lãnh Mạch không được xen vào!
Lễ nào không kì lạ sao?
Khoé môi Lãnh Mạch lạnh lùng nhếch lên: “Thú vị đấy “Thú vị? Cái gì thú vị?” Tiểu Mỹ nghe thấy, hỏi anh ta: “Ngài đang nói bệnh của bố tôi có tiến triển sao?”
“Ừm, đúng.” Lãnh Mạch lạnh nhạt trả lời.
“Thật sao? !” Tiểu Mỹ kích động nhảy dựng lên: “Thật sự như vậy sao? ! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
Mấy cảnh sát đang chăm sóc ở xung quanh cũng giật mình, hai người đứng dậy khỏi ghế, Thư Chấn cũng đi từ đăng sau tới, hỏi Lãnh Mạch: “Cậu thật sự có thể chữa khỏi cho bọn họ?”
“Tôi có cách của tôi, có điêu ở đây nhiều người quá, không khí không tốt, cũng không tốt cho bệnh nhân, mời mọi người ra ngoài” Lãnh Mạch không muốn thấy cảnh sát Thư Chấn.
Có điều đây cũng là cách tốt nhất rồi, có thể khiến người trong phòng rời đi, Lãnh Mạch có thể xử lý những con ma này rồi, cũng có thể moi được manh mối từ miệng những con ma này.
Nhưng mà.
“Người ra ngoài một chút cũng được, có điều, tôi sẽ ở lại giúp đỡ cậu” Thư Chấn lại nói: “Cho dù như thế nào, cậu là bác sĩ, đương nhiên sẽ cần người giúp đỡ, đúng không”
Lãnh Mạch bồng chốc híp mắt lại.
Không khí trở nên lạnh lẽo.
Không xong! Lãnh Mạch nổi giận rồi!
Nếu phòng này bị đóng băng, vậy chúng tôi sẽ bị lộ mất!
“Lãnh Mạch!” Tôi lớn tiếng gọi anh ta.
Lãnh Mạch ngừng lại, nhìn về phía tôi, sự lạnh lẽo quanh người dân tan đi.
Nguy cơ này coi như được giải trừ rồi, tôi thở ra một hơi.
“Sao lúc nãy trong phòng lại lạnh vậy?”
Nhưng cảnh sát Thư Chấn đúng là khó giải quyết mà, mà cảm giác lại còn nhạy bén như vậy.
“Chắc là gió lạnh thổi vào đó” Tôi chỉ đành vät óc ra mà bịa: “Không phải bên dưới có đàn phun nước sao? Thời tiết hôm nay cũng không sáng sủa cho lãm”
“Cháu nói đúng” Lời của Thư Chấn, tôi luôn cảm thấy có ý nghĩa sâu xa.
“Cảnh sát Thư Chấn, phiền ngài tin tưởng Lãnh Mạch, tin tưởng cháu” Tôi căng da đầu nói với Thư Chấn: “Trong phòng có nhiều người thật sự rất không tốt cho bệnh nhân, hơn nữa Lãnh Mạch du học bên nước ngoài lâu như vậy, anh ấy nhất định sẽ có những kĩ thuật của anh ấy để xử lý việc này, chúng cháu sẽ không làm hại đồng nghiệp của ngài đâu, chúng cháu sẽ cố găng cứu bọn họ, cảm phiên ngài phối hợp một chút có được không ạ?”
“Được được được!” Không đợi Thư Chấn nói gì, Tiểu Mỹ đã chen trước Thư Chấn liên tục gật đầu đồng ý: “Chỉ cân cứu sống bố tôi, việc gì tôi cũng phối hợp hết!
Đồng Đồng tôi tin cậu nhất đó! Tôi sẽ không nghi ngờ cậu! Bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài, cậu nhất định phải cứu bố tôi nhé! Nhất định đấy nhé!
“Tôi sẽ” Nhìn Tiểu Mỹ gấp gáp như vậy, tôi đân nghiêm túc, hứa với cô ấy: “Tôi sẽ bảo Lãnh Mạch cố gảng hết sức cứu bố cậu, còn có đồng nghiệp của bố cậu nữa, †in tưởng tôi.”
“Được!” Tiểu Mỹ dùng sức ôm tôi, sau đó lướt qua tôi, kéo lấy cảnh sát Thư Chấn: “Bác Thư Chấn chúng ta ra ngoài đi ạ, cháu tin tưởng bạn cháu, cũng xin bác cho bọn họ một cơ hội, tin tưởng bọn họ một lần đi ạt”
Ánh mắt cảnh sát Thư Chấn vô cùng phức tạp mà nhìn tôi một cái, cuối cùng cũng gật gật đầu: “Được rồi, vậy chúng tôi ra ngoài trước, chúng tôi ở ngay bên ngoài phòng bệnh, cần gì thì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào”
“Được ạ'” Tôi nở một nụ cười thân thiện với cảnh sát Thư Chấn.
Thư Chấn gọi những cảnh sát chăm sóc ở trong phòng bệnh, hàng người lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh.
Thư Chấn là người cuối cùng ra ngoài, lúc đóng cửa ông ấy lại quay đầu nhìn, thôi nhìn thấy trong ánh mặt ông ấy tràn đây ý gì đó không thể nói rõ được, nhìn Lãnh Mạch một cái, sau đó đóng cửa lại.
Cuối cùng chỉ còn lại tôi và Lãnh Mạch, tôi lập tức ôm lấy cánh tay anh ta: ‘Lãnh Mạch à thế này cứ sai sai sao ấy, sao những con ma này lại không sợ anh vậy?”
“Ban nãy tôi nói rồi, chúng đã mất trí rồi” Lãnh Mạch kệ cho tôi ôm lấy cánh tay anh ấy như gấu ôm cây, nhìn chăm chäảm vào con ma nam trước mät: “Chỉ cân chúng ta không ra tay với chúng, chúng cũng sẽ không đụng tới chúng ta, giống như một cö máy vậy, mệnh lệnh trong đầu bọn chúng, chỉ là khiến những người này hôn mê thôi”