Tôi thật sự không nghĩ tới, từ lần đầu tiên ăn cơm cùng bọn họ đã nói với họ rằng bản thân đã có bạn trai rồi mà!
Câu này của Phạm Huyên là có ý gì chứ? Bọn họ vẫn không chịu từ bỏ à?
Mấy cậu thanh niên này, nếu như biết tôi đã từng lăn lộn hai năm trong hộp đêm, liệu có còn như thế này nữa không? Đúng là một đám chỉ coi trọng vẻ bề ngoài!
Nhìn biểu cảm trên gương mặt tôi, Phạm Huyên còn giật mình hơn cả tôi.
“A Kha, cậu thật sự không biết tới mức thế cơ à? Lần trước ở vòng hai cuộc thi hát, bao nhiêu người hét rằng Khương Kha anh yêu em….”
Câu anh yêu em kiểu đó làm sao có thể coi như là thật được chứ? “Tớ….bọn họ đều biết tớ có bạn trai rồi mà!” tôi nói.
Phạm Huyền nhíu mày, tôi thấy trưởng phòng cũng nhíu mày, nhất định là không biết nói gì.
“Có bạn trai rồi thì sao chứ?” Vương Hiểu Yến nói, “Chỉ cần cắm cái cuốc đủ sâu, có chân tường nào mà không đào được chứ? Khương Kha, cậu thật sự không có chút tình cảm nào với bọn họ sao?”
“Không phải khẩu vị của tớ.” tôi nói, “Tớ và bạn trai tình cảm rất tốt.”
Vương Hiểu Yến bĩu mỗi: “Theo tớ thấy, cậu đối với anh ta là yêu thật lòng, đến nỗi anh ta yêu cậu hay không thì chỉ có mình anh ta biết thôi! Vòng loại cuộc thi hát anh ta cũng không thèm tới!”
“Anh ấy bận.” tôi nói.
“Bận chỉ là cái cớ, cậu tự nghĩ thử xem, nếu như anh ta tham gia một cuộc thi quan trọng, cho dù bận thì cậu có tới hay không?” Vương Hiểu Yến hỏi.
“Hai cái này không giống nhau.”
“Có gì khác chứ?”Vương Hiểu Yến có vài phần hung hăng hỏi lại.
Tôi thở dài một hơi: “Vương Hiểu Yến, Tớ không muốn cãi nhau với cậu. Tớ với bạn trai có chia tay hay không, chẳng liên quan gì tới cậu cả!”
“Tôi quan tâm cậu thôi!” cô ấy lớn tiếng nói.
Tôi rất muốn nói rằng quan hệ giữa tôi và cậu, hình như không tốt tới mức đó mà?
Nhưng câu nói kiểu đó có vẻ hơi phá bầu không khí, tôi nhịn.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trưởng phòng ngồi ghế trước quay đầu lại, nhìn tôi rồi lại nhìn Vương Hiểu Yến, nói” “Hôm đó bạn trai em không tới, có mấy người đều hỏi bọn em có phải cãi nhau hay không!”
Tôi không nói gì, không muốn nói.
Trưởng phòng lại nói thêm: “Con bé Hiểu Yến nó mau mồm mau miệng, em đừng so đo với nó, nó thật sự quan tâm em, không muốn em phải chịu ấm ức, hôm nay chúng ta vui vẻ ra ngoài ăn cơm, hai người các em đừng cãi nhau nữa!”
“Không cãi nhau!” “Bọn em không cãi nhau nữa rồi!” Tôi và Vương Hiểu Yến gần như cùng nhau nói.
“Vương Hiểu Yến, em đừng có kích động Khương Kha! Nó rất cưng chiều bạn trai!” Trưởng phòng nói.
Vương Hiểu Yến “ừ” một tiếng, không khí trên xe chúng tôi lại trầm xuống.
Chuyện tình cảm giữa tôi và ông chủ Trác vốn không thể để người ngoài biết, cho dù tình cảm tốt hay không tốt, đều không thể nói, càng không thể để người ngoài nhìn thấy. Cho dù anh ấy đến, cũng nhất định trốn trong đám người.
Trong thế giới của anh ấy, tôi nhìn không thấy ánh sáng.
Trong thế giới của tôi, anh ấy làm sao có thể ngang nhiên đi lại dưới ánh mặt trời?
Đến nơi, tôi đứng ngoài cửa thanh toán, mọi người còn lại thì đi vào tìm chỗ ngồi, bật bếp, lấy đồ ăn.
Lúc tôi lại chỗ mọi người, đồ ăn đã đầy đủ trên bàn, tôi phát hiện bọn họ để lại cho tôi hai ghế trống, tôi để túi xách sang ghế bên cạnh, sau đó kêu mọi người ăn cùng ăn.
“Em không nói là anh ấy sẽ tới mà!” Tôi mặt vô tội đáp lại.
Trưởng phòng biểu cảm rất phức tạp, bộ dạng không thể tin nổi: “Không phải anh ấy mời à?”
“Là anh ấy mời, anh ấy đưa tiền cho em.”
Tất cả mọi người ngồi đó biểu cảm đều rất phức tạp.
Trưởng phòng nhìn quanh, thở dài một hơi: “Em nói với mọi người trước đi, bạn trai em đến muộn, đợi một chút nữa sẽ đến!” Chị ấy chững lại một chút, sợ tôi không hiểu, “Bọn họ vẫn còn đợi để so xem họ với bạn trai em ai đẹp hơn nữa!”
(2): Liễu Hạ Huệ nổi tiếng với câu chuyện phụ nữ ngồi trong lòng cũng không dao động.