Bạn cùng phòng không nói tiếp nữa, trải qua một khoảng thời gian ở chung, các cô rất rõ tôi mặc dù dễ nói chuyện, nhưng đụng chạm đến giới hạn của tôi thì tôi sẽ không nhún nhường.
Tôi nói, tôi sẽ không tham gia bất cứ hoạt động nào nữa, từ đó không bao giờ tham gia.
Tôi nói, không cho phép nói tôi và bạn trai chia tay, bằng không sẽ tức giận thì nhất định sẽ tức giận.
"A Kha đừng giận, chúng tớ chỉ tùy ý nói ra mà thôi." Phạm Huyên thân nhất với tôi, người lên tiếng lúc này chắc chắn là cô ấy.
Tôi "ừ" một tiếng, sự vui vẻ lúc nãy đã không còn, tôi nghĩ tới quan hệ giữa tôi và anh, gia đình của anh, tâm trạng tôi xấu hẳn: "Tớ rất quan tâm anh ấy, cho dù về sau vì nhiều nguyên nhân mà không đến được với nhau, tớ cũng không muốn nghe có người nói chúng tớ sẽ chia tay."
"A Kha, đừng suy nghĩ nhiều như vậy! Tình cảm hai người tốt như thế, sao lại chia tay?" Phạm Huyên an ủi.
Tôi buồn bực "ừ" một tiếng, rót nước ngâm chân.
Giữa tôi và ông chủ Trác vẫn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua, anh có gia đình, tôi là ŧıểυ tam, hoặc là bạn tình. Quan hệ giữa tôi và anh một khi lộ ra chính là áp lực về đa͙σ đức, sau đó chắc chắn là sự đè ép của người vợ.
Người có gia thế như anh, sao vợ anh có thể không có thủ đoạn?
Tôi cảm thấy đau đầu với tương lai của mình.
Hoặc tôi có thể núp trong kẽ hở, trốn trong xó xỉnh âm u, len lén tồn tại, mãi đến khi anh chán ghét tôi, vứt bỏ tôi; hoặc tôi trực tiếp bị vợ anh ra tay; hoặc, vợ anh nhắm một mắt mở một mắt...
Tôi thề rằng trong hết thảy ý nghĩ đêm hôm đó, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ ông chủ Trác liệu có thể ly hôn vì tôi hay không.
Đôi khi, tình cảm chính là hèn mọn như vậy, tôi ở trước mặt anh kỳ thực cũng rất thấp bé: Tôi thích anh, nhìn về anh, đau lòng vì anh, cũng tự biết mình không xứng với anh...
...
Ngày hôm sau, sau khi buổi học sáng kết thúc, tôi vội vã ăn cơm trưa, nhanh chóng trở về căn hộ nhỏ.
Trong căn hộ nhỏ trong có máy tính anh mua cho tôi, tôi tìm cách làm mấy món ăn, viết list nguyên liệu rồi đi siêu thị, về nhà bận rộn nấu nướng, thịt phải ướp trước, có vài món khá rắc rối.
Hôm đó, cả buổi chiều tôi đều ở trong bếp.
Ở bên ông chủ Trác mấy năm, tay nghề nấu nướng của tôi đột nhiên tăng mạnh, hồi trước ở nhà, mặc dù tôi cũng làm cơm, tay nghề cũng khá nhưng chỉ dừng lại ở những món đơn giản.
Sau khi ở bên ông chủ Trác, tôi dốc sức muốn làm anh vui, tin rằng việc níu giữ dạ dày của đàn ông rất quan trọng.
Mấy năm đó, tôi không chỉ học món Tứ Xuyên, món Quảng Đông, món Hồ Nam, còn học một chút về các món Đông Nam Á, ví dụ như món cơm dứa, anh nói tôi làm ngon hơn nhiều nhà hàng.
Viết đến đây, tôi cảm thấy khá tự hào.
Hôm đó, ông chủ Trác đương nhiên không lỡ hẹn, sau khi về nhà, tôi kéo anh đến bên bàn ăn rồi nhanh chóng chạy vào phòng bếp bưng hết thức ăn ra.
Anh nhìn thấy liền vui vẻ: "Em tự mình làm hả? Hay mua của nhà hàng?"
Tôi kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là em tự làm!"
Anh cầm đũa nếm thử mỗi món một miếng, tôi chớp chớp mắt nhìn anh đầy chờ mong.
"Thế nào?" Tôi hỏi.
"Em hack hả? Lợi hại thế!" Anh cười khen, sờ sờ cằm, đánh giá tôi: "Anh chợt phát hiện mình rất lợi hại!"
"Em nấu ăn ngon liên quan gì tới anh?" Tôi vui rạo rực cầm đũa anh đã dùng, ăn mỗi món một miếng.
"Anh khai thác tốt đó!" Anh làm ra vẻ đương nhiên: "Không chỉ khai thác tốt cơ thể em, còn kèm theo cả kỹ năng nấu nướng!"
Nhìn xem, đây chính là tư duy của đàn ông, lúc nào cũng suy nghĩ đen tối.
"Sắc lang nhà anh, bộ anh đang chơi game sao?" Cái gì mà hack, cái gì mà kỹ năng.
"Con anh chơi." Anh nói: "Đúng rồi, vòng thi kế tiếp là khi nào?"