Lúc đó câu trả lời của tôi là: “Đúng vậy, bởi vì em khéo tay!”
Anh không nói tiếp mà chỉ nhìn tôi rồi cười, ánh mắt của anh xuất hiện những tia sáng nhỏ mà tôi thích nhất.
Ánh mắt của anh từ từ hướng xuống dưới, tôi đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống đùi anh.
Bây giờ thì thân phận của tôi đã khác với lúc trước, trước đây tôi chỉ là một ả cave ở trong hộp đêm, nhưng bây giờ tôi là nhân tình của ông chủ Trác, anh đã nguyện ý bao nuôi tôi thì đương nhiên sẽ có chút thích tôi.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Tôi hỏi, hai cánh tay của tôi cũng vòng qua cổ của anh.
“Nhìn xem nơi này có phẳng hay không.” Một tay của anh ôm lấy eo của tôi, cánh tay còn lại thì đang mơn trớn khu vực ở dưới bụng của tôi.
Tôi cúi đầu nhìn về phía anh vừa mới mơn trớn.
Nơi đó đúng là có gì đó không thích hợp!
Lúc trước khi soi gương thì tôi chỉ để ý đến phần mặt và cổ, chứ không để ý đến những chỗ khác, chỗ đó có bộ lông rối bù, mà bộ váy này lại ôm sát người nên nơi đó có chút không bình thường.
“Làm sao bây giờ? Hình như là còn phải mặc qυầи ɭóŧ nữa.” Tôi cười hỏi anh.
“Cởi váy ra đi.” Anh nói.
Tôi có chút kinh ngạc, sau đó lại nghe thấy anh nói tiếp: “Em mặc áo choàng tắm rồi ngủ tiếp với anh một lát.”
Tôi lại ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn anh, lại?
Anh cười khẽ: “Em cho rằng anh còn là cậu trai trẻ hai tám tuổi sao? Đại chiến một buổi tối còn chưa đủ nên hôm nay phải bù thêm?”
Tôi an tâm, thầm nghĩ, coi như anh lợi hại, thì em cũng chịu, không chỉ trên người còn nhiều dấu hôn chưa tan mà phía dưới vẫn đang sưng lên, chỉ cần chạm vào là đau.
Tôi và anh cùng mặc áo choàng tắm rồi nằm dài ở trên giường, sau đó lại cùng cởi áo choàng tắm của đối phương ra, cả hai đều ôm lấy nhau mà không có một mảnh vải che thân.
Tôi thích nằm trong ngực của anh, bởi vì rất an toàn.
Trước khi ngủ thì anh hỏi tôi: “Ngoài anh ra thì em còn ngủ với ai nữa?”
“Không có.” Tôi nói: “Lần đầu tiên là anh, lần thứ hai là anh, và lần thứ ba là hôm qua.”
Loại ngủ mà anh nói nhất định là để chỉ loại chuyện đó, cho nên tôi không cần thiết phải nói lần với giáo sư, bởi vì lần đó cũng không làm gì cả, không phải sao?
Anh rất hài lòng với câu trả lời của tôi, anh ôm tôi vào lòng rồi khẽ hôn lên trán tôi.
“Rất tốt.” Anh nói.
Khi tôi tỉnh lại thì bầu trời đã đầy sao.
Buổi tối anh lại gọi cho khách sạn bảo họ mang đồ ăn lên, sau khi chúng tôi ăn tối xong thì anh rời khỏi.
Trước khi đi anh có nói: “Hôm nay thân thể của em có chút bất tiện nên lần sau anh sẽ mang em ra ngoài ăn món ngon.”
“Được.” Tôi mỉm cười và gật đầu.
“Buổi tối thì học một lúc thôi rồi nhớ đi ngủ sớm, nếu ngày mai không có việc gì thì có thể về trường, nếu còn sưng thì ở lại vài ngày.” Anh dặn dò: “Anh đã trả đủ tiền thuê năm ngày, lúc em rời khỏi thì nhớ lấy tiền đặt cọc.”
“Được rồi, em biết rồi.” Tôi gật đầu nhưng trong lòng có chút mất mát, chỉ có thể nhìn theo bóng anh đi.
Khi thấy anh chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì tôi chợt lên tiếng: “Đã muộn như thế thì sao anh không ở lại? Sáng mai anh trực tiếp đến công ty, không được sao?”
Anh đứng lại, có chút chần chờ nhưng cũng không quay đầu nhìn tôi: “ŧıểυ Như, chẳng lẽ em cho rằng anh còn độc thân sao?”
Tôi...
Tôi cảm thấy chua xót, tôi... tôi đương nhiên là biết.
Anh từng nói qua, anh có một người con trai cũng tầm tuổi tôi, cậu ấy đang học đại học và đang chuẩn bị ôn thi CET6.
Anh đã có con trai thì tất nhiên cũng sẽ có vợ.
Anh đã một đem không về rồi, nếu tối nay lại không về thì sợ sẽ bị nghi ngờ.
Cửa phòng mở ra, tôi nhìn theo bóng anh đi đến khi không thấy gì nữa, sau đó vang lên tiếng khóa cửa.
Đêm hôm đó, sau khi ông chủ Trác rời khỏi thì tôi bắt đầu học từ vựng tiếng anh.
Sáng sớm hôm sau, tôi làm thủ tục trả phòng và lấy chục triệu tiền đặt cọc về, sau đó tôi về phòng trọ để cất chiếc váy đắt tiền kia đi rồi bắt taxi đi đến trường.
Tôi nghĩ sau này bản thân nhất định phải chăm chỉ học tập.