Người đó à... tôi lại nói anh ta là tên ngốc trước mặt anh Trác.
“Sao anh biết?” Tôi hỏi anh Trác.
“Mỗi một thành phố đều có vài người có tiếng tăm, Lâm Thiếu Phong là một người như thế. Tên tuổi Lâm Thiếu rất nổi tiếng ở thành phố này, bất kể là ở quan trường hay là thương trường, không ai là không biết anh ta.” Anh Trác nói.
Nhân viên phục vụ thấy có người giải thích cho tôi rồi thì đương nhiên cũng nhẹ nhõm. Đợi anh Trác nói xong, cô ta mới tiếp tục: “Ông Trác, cô Trác, xin hỏi hai vị bao giờ tiện để gặp khách?”
Tôi rất muốn nói là không tiện. Cái tên ngốc đó, cướp đồ của anh Trác, tôi chẳng hề muốn nhìn thấy anh ta! Nhưng, anh Trác nói tên ngốc đó có vẻ rất giỏi, có lẽ anh ta có lợi cho chúng tôi!
Anh Trác thường nói: con người chính là nguồn tiền, quen biết thêm một người giỏi thì chẳng hề xấu cho chúng ta.
Tôi nhìn anh Trác, anh Trác cười: “Sáng nay rảnh.”
“Vậy tôi đi nói với Lâm Thiếu, mời anh ấy sáng nay đến đây, được không ạ?” Nhân viên phục vụ lại hỏi.
Anh Trác khẽ gật đầu.
Nhân viên phục vụ hơi cúi người, sau đó rời đi.
...
Bổ sung thêm một câu, nhân viên phục vụ khách sạn mấy năm đó vẫn không hoàn thiện như bây giờ, mỗi một phòng chỉ cần đăng kí một chứng minh nhân dân. Căn phòng chúng tôi ở đăng kí dưới tên của anh Trác.
Cô ấy gọi tôi là cô Trác, ắt hẳn đã xem tôi là con gái của anh Trác rồi.
Anh chiều chuộng tôi hệt như chiều chuộng con gái anh vậy.
...
Gần một tiếng sau, Lâm Thiếu Phong đến khách sạn.
Căn phòng tôi và anh Trác ở là phòng loại lớn, tiếp khách không thành vấn đề, bèn mời anh ta trực tiếp lên phòng.
Lâm Thiếu hôm nay mặc một bộ đồ tây thoải mái, đứng đắn hơn hôm qua rất nhiều, nhìn cũng có vẻ vừa mắt hơn rất nhiều. Sau lưng anh ta là hai trợ lý, cũng có thể là hai vệ sĩ cường tráng mặc đồ tây mang giày da.
Một trong hai người trợ lý đang ôm một chiếc hộp.
Trác tiên sinh lại mặc quần áo thoải mái hơn rất nhiều, chỉ mặc chiếc áo sơ mi với áo len mỏng.
Sau khi giới thiệu qua loa, anh Trác làm động tác “mời”, sau đó bảo tôi rót trà.
“ŧıểυ Như, rót cho chúng tôi hai tách trà.”
Tôi gật đầu, đi đến quầy bar, lấy lá trà rồi đổ nước sôi.
“ŧıểυ Như? Thì ra con gái ngài tên là ŧıểυ Như à?” Lâm Thiếu Phong nhìn tôi, “Hôm qua đã gặp quý cô, không hổ là con gái đại gia tộc, khí chất hơn người.”
Anh Trác chỉ cười, nghiêng đầu nhìn tôi. Lúc này, Lâm Thiếu Phong lại mở miệng nói tiếp: “Trác tổng nếu không phiền thì tôi gọi ngài là chú được không?”
Anh Trác khẽ gật đầu xem như đồng ý.
Lâm Thiếu Phong lập tức thân mật gọi chú, giọng điệu đó như thể hai người đã quen biết nhau nhiều năm rồi vậy.
“Chú Trác, lần đầu tiên ra mắt, cháu tặng chú một món quà gặp mặt.”
Anh ta vừa nói vừa bảo trợ lý đặt chiếc hộp lên bàn, rồi lại ra hiệu cho trợ lý mở chiếc hộp ra.
Giây phút chiếc hộp mở ra, tôi rất ngạc nhiên. Trong hộp lại là chiếc bình hoa tráng men thời Thanh hôm qua.
Anh ta dùng 92 tỷ cướp đi từ trên tay tôi, bây giờ lại tặng lại cho anh Trác.
Người này, bị điên hả?
Có câu “Trong việc khác thường ắt có điều kỳ quái”, anh ta đang âm mưu cái gì? Muốn cái gì?
“Qùa quý giá quá.” Anh Trác lắc đầu, đẩy chiếc hộp nhích về trước mặt Lâm Thiếu Phong một chút.
“Chỉ là chút lòng thành, mong chú Trác nhận cho.” Anh ngập ngừng một lát, “Cháu đã ngưỡng mộ chú Trác nhiều năm, thật không ngờ có một ngày có thể gặp được chú Trác thật, cũng mong sau này có cơ hội hợp tác với chú Trác.”
Lúc nói chuyện, tôi đã pha trà cho hai người xong. Sau khi đặt trà xuống trước mặt hai người, tôi đi vào phòng nhỏ.
Nhìn dáng vẻ hai người thế này, hẳn là muốn bàn chuyện hợp tác. Nói chuyện về phương diện này, nội dung trò chuyện chưa chắc đã thích hợp để tôi nghe.
Lâm Thiếu Phong cũng phất tay, trợ lý đi theo anh ta cũng đi ra ngoài.
Cuộc nói chuyện giữa anh Trác và Lâm Thiếu Phong kéo dài gần hai giờ đồng hồ. Trong hai tiếng đồng hồ đó, tôi đi ra rót thêm trà cho hai người hai lần.
Lúc đi ra lần thứ hai, bọn họ gần như đã nói xong.
Lâm Thiếu Phong nhìn tôi: “Cô ŧıểυ Như có bạn trai chưa? Có phiền nếu tôi theo đuổi cô không?”