Tôi đang nhìn chính mình trong chiếc gương phía đối diện.
Mặt mộc, không chút son phấn.
Nhưng sắc mặt cũng không khó coi như tưởng tượng.
Tôi nghĩ, chắc là sau khi trải qua chuyện lần trước, sức chịu đựng của tôi đã tăng lên, khẽ nhắm mắt lại, tôi nghĩ tới lời anh Trác nói, chỉ là chuyện nhỏ.
Cuộc sống của con người, có người mãnh liệt như sóng tràn bờ, có người lại phóng khoáng không gò bò, có người sống cả đời thăng trầm, có người lại tầm thường không có chí tiến thủ... Mà tôi, chỉ mới gặp phải một sự khó khăn nhỏ, giống như một gợn sóng giữa biển cả mênh mông.
Tôi không rơi một rọt nước mắt nào, cứ vậy mà đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ!
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ...
Trong đầu tôi lặp đi lặp lại mười chữ này, nếu tôi là rừng cây kia, nếu tôi bị gió cố tình vùi dập, chẳng lẽ không làm cây nữa sao? Đáp án tất nhiên là không.
Tôi có thể làm, điều duy nhất có thể làm chính là khiến mình càng thêm khỏe mạnh, khiến cơn gió muốn tàn phá tôi phải tránh ra hết!
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy như mình càng thêm kiên cường hơn.
Trên người không có gương nhưng tôi nghĩ, khoảnh khắc này, ánh mắt của tôi chắc chắn là kiên định và thong dong.
Sau khi trở lại văn phòng, tôi trầm ngâm nhớ lại mấy giọng nói vừa rồi trong nhà vệ sinh, tôi mở một tệp tài liệu, viết tên mấy người đó lên.
Tôi tạm thời sẽ không trả thù nhưng tôi không ngại đợi đến khi tôi mạnh hơn, nói bóng gió nhắc nhở bọn họ mấy câu.
Tôi tiếp tục làm việc.
Trong lúc đó, tôi đứng dậy đi đến chỗ bình nước lấy nước, mắt quét qua tất cả mọi người trong văn phòng.
Một trong mấy giọng nói vừa rồi có một người ở phòng chúng tôi.
Cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng, cái gọi là trước mặt khác sau lưng lại khác, cái gọi là nơi làm việc như chiến trường, tôi không khỏi suy nghĩ, tôi vẫn quá đơn thuần, cứ cho rằng sau khi làm nhiều việc như vậy rồi, mọi người sẽ thật lòng công nhận tôi...
Từ lúc tôi thực tập cho đến bây giờ, có rất nhiều người cho rằng tôi quá thuận lợi, một bước lên mây.
Tôi nghĩ, dựa theo tính cách của tôi,quả thực tôi muốn trực tiếp đến hỏi mấy người phụ nữ kia, lý luận một phen với bọn họ, hoặc là dứt khoát giống như em gái phòng thiết kế kia, hất cốc nước vào mặt bọn họ.
Nhưng tôi lại không muốn làm to chuyện.
Thân phận tôi không giống với nhân viên bình thường, tôi chịu ấm ức, anh Trác tất nhiên sẽ không hỏi đến, không muốn làm anh Trác khó xử.
"Anh Trác..." Tôi ấn vào nick của anh Trác.
"ŧıểυ cầm thú, sao vậy?" Anh trả lời.
"Anh gọi em là ŧıểυ cầm thú, nhất định là đoán được em muốn gì rồi." Tôi cười, lại càng tủi thân, một khi đối mặt với anh Trác, hình như không còn thấy khó chịu như trước nữa.
"Hả?" Anh trả lời.
"Muốn ăn thịt..." Tôi đánh chữ đói bụng, rồi biểu tượng cảm xúc đói, rồi lại ấn vào biểu tượng cảm xúc đáng thương.
"Tối cho em ăn." Anh nói.
Tôi đoán nhất định anh đang cười, thế là tôi cũng cười.
Tay phải tôi che miệng, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, cười hệt như đồ ngốc.
Trong nháy mắt, tôi bỗng nhận ra một chuyện rất quan trọng, tôi đã bên anh hai năm rưỡi rồi, tình cảm luôn rất tốt, anh chưa từng đề cập đến vợ của anh, cũng chưa từng thấy vợ của anh gọi điện tới...
Tôi gọi điện thoại cho anh vô số lần, anh cũng chưa từng vì vợ anh mà không tiện nghe điện thoại...
Hai năm rưỡi, điều tôi sợ hãi như quả bom hẹn giờ vẫn chưa từng nổ lần nào...
Thời gian của anh Trác hình như rất thoải mái, bất cứ lúc nào anh cũng có thể tới chỗ tôi...