Ông ngẩng đầu, nhìn lướt qua tôi một cái, mở ngăn kéo lấy giấy bút ra, chỉ vài nét đã viết xong biên lai, ký tên lên rồi đưa cho tôi.
Tôi nhìn chăm chú hai lần, xác định không có vấn đề gì mới cầm biên lai và bút tới cạnh bàn cơm, đứng trước mặt dì Tống nói: "Dì Tống, phiền dì cũng ký tên lên đây!"
"Phiền toái như vậy làm gì?" Bà ta nhíu mày.
"Rõ ràng một chút tốt hơn, dù sao tôi cũng là con ruột của bố tôi, tránh về sau nói bố tôi thiên vị." Tôi nói.
Trên bàn cơm, tôi nhìn thấy tất cả thịt gà đều ở trong bát của em tôi, chất đầy như một ngọn núi nhỏ, mà trên mâm cơm cũng chỉ còn lại củ cải trắng, đỏ.
Tôi cười cười, dì Tống lo tôi ăn nhiều gà của bọn họ!
"Mau ký đi! Nếu dì không yên tâm, có thể đếm lại lần nữa." Tôi cười thúc giục: "Tôi vẫn đang chờ để đi đây!"
Dì Tống nhìn tôi một cái, cầm bút lên ký tên bà ta xuống, sau khi ký xong, bà ta đặt bút xuống mặt bàn.
"Dì đặt mạnh thế làm gì? Bút và bàn đều không phải của tôi, làm hỏng tôi cũng sẽ không đền đâu." Tôi rút tờ biên lai dưới cây bút ra, nhìn chữ ký của dì Tống và bố tôi như thưởng thức thư pháp.
Trong trí nhớ của tôi, bố tôi có thể viết thể chữ Liễu rất đẹp, nhưng bây giờ... Thời gian không chỉ thay đổi nɠɵạı hình, tính cách một con người, còn có thể thay đổi cả nét chữ của người đó.
Chữ của dì Tống không khác gì chữ của học sinh ŧıểυ học, cố gắng muốn viết đẹp nhưng làm thế nào cũng không đẹp được.
Tôi xiết chặt biên lai trong tay, ánh mắt lại lần nữa nhìn qua mâm cơm: "Tôi không ăn cơm ở chỗ dì, dì không cần phải như thế. Trẻ nhỏ ăn nhiều sẽ khó tiêu, sẽ dẫn đến đầy bụng, đầy bụng sẽ bị sốt nhẹ, gây nên các bệnh khác. Loại việc hại người không lợi mình như vậy, thật sự không cần thiết."
Tôi vừa nói, vừa đi tới bên cạnh sô pha, cất biên lai vào trong túi xách, lại nhìn về phía dì Tống, chỉ thấy bà ta đang phẫn nộ nhìn tôi, có lẽ muốn mắng tôi nhưng cố gắng nhịn.
Tôi cười một cái, đeo túi đi ra ngoài.
"Đừng có trừng mắt nhìn tôi như vậy, tôi nói thật, không tin bà có thể tới bệnh viện hỏi." Lúc đi ngang qua bàn ăn, tôi nói.
"Cô đang nguyền rủa em trai cô sao?!" Bà ta rốt cuộc không nhịn được nữa.
"Đây là tôi có ý tốt nhắc nhở." Tôi vừa nói, vừa kéo cửa ra.
"Cô nhớ kỹ trước tết sang năm mang đủ 115 triệu về!" Dì Tống cao giọng hét lên.
Tôi nhìn bà ta một cái rồi nhìn qua bố tôi, ông không biểu lộ gì quá nhiều, trong đó phảng phất quan hệ của tôi với bọn họ chỉ là sự nợ nần.
Tôi cười thêm lần nữa, đóng cửa lại.
Đèn hành lang đều được điều khiển bằng cảm ứng âm thanh, tôi bước xuống bậc thang.
Không biết từ lúc nào, khi vui vẻ, khi đau khổ, khi mỉa mai, tôi đều cười.
Chuyện này tiến hành quá nhanh quá thuận lợi, lúc đến điểm chờ xe bus trên thị trấn, xe còn chưa tới.
Tôi mua một chiếc bánh bao bên cạnh, vừa gặm bánh bao vừa chờ xe bus, nhân tiện gọi điện cho anh Trác.
"Anh Trác, em làm xong việc rồi."
"Lên xe chưa?"
"Đang chờ xe rồi, chắc là xe sắp tới."
"Được, tôi chờ em ở bến xe.".
Lần nữa nhìn trông anh Trác, trời đã tối hẳn.
Tôi dẫn anh đi ăn mỳ niêu ở ven đường, chúng tôi mỗi người gọi một suất, ăn đến nóng bừng người.
"Tối anh không ăn gì sao?" Tôi thấy anh húp hết canh trong niêu.
"Đoán rằng em sẽ không ăn gì nên chờ em đi ăn một thể." Anh nói.
"Lúc gọi điện thoại cho anh, em đang ăn bánh bao." Tôi có chút ngại ngùng nói.
"Vừa hay, tôi cũng ăn bánh bao rồi." Anh nhìn tôi, nụ cười rất dịu dàng.