"Không có." Tôi đưa tay lau mặt mình một cái, toàn là nước mắt.
"Không cần lo lắng, cây ngay không sợ chết đứng." Trưởng phòng nói, "Bất luận là thời gian cô thực tập hay là sau khi nhậm chức, tất cả những việc cô làm, cả phòng đều biết. Email này rõ ràng là vu oan giá họa, không phải bận tâm."
Tôi “ừm” một tiếng, ánh mắt rơi trên đầu ngón tay như cũ.
Ngón tay ướt nước, tôi nghĩ, không biết từ bao giờ tôi lại trở nên mềm yếu như thế, không phải chỉ là một email vu oan thôi sao? Có là gì đâu chứ?
Con người một khi còn sống trên đời này, tuyệt đối sẽ không chỉ có một hai chuyện oan ức như vậy, email này của đối phương có thể nói là không có bằng chứng, tất cả đều là suy đoán, chỉ sợ miệng lưỡi của người đời mà thôi.
Nếu đối phương thật sự muốn tìm hiểu, sẽ rất dễ dàng tìm ra người đàn ông bên cạnh tôi là người nào, thậm chí còn có thể moi ra cả việc tôi từng làm tại hộp đêm…
Cũng không biết có phải lời an ủi của trưởng phòng rất hiệu quả hay không, sau khi cúp điện thoại, tôi liền đi rửa mặt sau đó nằm dài trên giường.
Tôi cũng không gọi cho anh Trác, không báo lại chuyện này.
Chỉ đi ngủ.
Như dự liệu, tôi bị mất ngủ, khó khăn lắm mới ngủ được thì lại bắt đầu gặp ác mộng.
Trong mộng, toàn bộ đồng nghiệp đều hóa thân thành ác ma, bọn họ người nào người nấy đều ngoác cái miệng lớn, ai cũng muốn ăn tươi nuốt sống tôi, tôi giật mình tỉnh lại, nhìn vào đồng hồ nhưng mới hai giờ sáng.
Lại tiếp tục ngủ, ác mộng vẫn cứ quấn lấy tôi như trước.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, chuông báo thức chưa vang, tôi đã tỉnh lại, không đau đầu chút nào, vô cùng tỉnh táo. Tôi rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, là một khuôn mặt tái nhợt.
Tôi nói với mình, nhất định phải trang điểm cho thật lộng lẫy.
Nếu như tôi có biểu hiện sa sút, sợ hãi, chán chường, kẻ địch nhất định rất vui vẻ, tôi bắt đầu trang điểm.
Kem dưỡng ẩm, kem lót, phấn nền, vẽ lông mày, vẽ mí mắt, chải mascara, son môi, đánh má hồng, lại chọn một cái đầm màu cam, đeo một đôi hoa tai thủy tinh.
Lúc đầu tôi muốn đeo hoa tai kim cương, nhưng lại sợ bị người ta dè bỉu lần nữa nên mới đổi thành thủy tinh.
Lúc đến phòng làm việc, tôi rất nhạy cảm phát hiện các đồng nghiệp đều len lén nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo sự đồng tình.
Tôi giả vờ không biết chuyện gì, đi tới chỗ mình ngồi ngồi xuống.
Hôm nay không giống với mọi ngày, phòng làm việc rất yên tĩnh, không có người nói chuyện, có cảm giác như đang báo hiệu giông tố sắp đến, qua hồi lâu, trên zalo có người tìm tôi, là đồng nghiệp cùng phòng.
"Khương Kha, mau xem email."
"Tôi biết, đêm qua đã nhìn thấy."
"Trưởng phòng biết không? "
"Cũng biết."
"Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không tin, cũng không có ai tin."
"Cảm ơn."
"Cô biết là ai không? "
"Không biết."
Tôi vừa nói chuyện với đồng nghiệp vừa chú ý tới ảnh đại diện của Anh Trác, tôi đang chờ anh ấy tìm tôi, từ đầu tới cuối ảnh đại diện của anh ấy vẫn không sáng lên, tôi không biết anh ấy có thấy hay không, cũng không biết anh ấy có đến công ty không.
Nửa tiếng sau, có một anh chàng giao hoa đến phòng làm việc của chúng tôi, một bó hoa hồng lớn, cộng thêm một bình hoa.
"Xin hỏi cô Khương Kha là ai?" Anh chàng giao hoa hỏi
"Là tôi." Tôi giơ tay lên.
"Cô Khương, phiền cô ký nhận giúp." Anh chàng giao hoa đem bó hoa đến đặt trên bàn của tôi.
Sau khi tôi ký nhận đơn hàng thì thấy có một tấm thiệp trên bó hoa, tôi lấy xuống.
Là nét chữ của anh Trác.
"Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi vĩnh viễn đứng về phía em, tin tưởng em, và yêu em."
Đây là lần đầu tiên anh ấy nói yêu tôi rõ ràng rành mạch như vậy.
Trong chớp mắt tôi cảm thấy tất cả những oan ức này đều đáng giá.
Là tôi vô dụng, tôi lại muốn khóc rồi.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cẩn thận cất tấm thiệp vào trong túi xách, tôi mở zalo của anh Trác ra.
"AnhTrác, em nhận được hoa rồi."
"Rất xin lỗi, sáng sớm hôm nay mới nhìn thấy email." Anh Trác nói: "Tôi rất muốn đứng ra giải thích giúp em nhưng lại sợ sẽ khiến em càng rơi lún vào vũng bùn. Nếu cánh tay của tôi đủ dài, thì tôi muốn ôm em."