Công việc bộn bề, tôi trong công việc này tận lực 120 phần trăm cố gắng.
Lọc những hợp đồng hợp tác còn đang thi công ra, lần lượt liên hệ với đối phương, hẹn định thời gian gửi bài lần sau, trang bìa và chủ đề.
Ngay sau đó, tôi mở quyển danh thiếp Nhuế Tuyển đưa cho tôi, add hết tất cả những ai có zalo, biểu đạt hy vọng có cơ hội hợp tác.
Những công ty như chúng tôi rõ ràng rất đáng vung tiền vào, trong toàn bộ quá trình, không có bất kỳ ai từ chối tôi "hy vọng có cơ hội hợp tác", có người nói có bản thảo sẽ lập tức gửi qua, sẽ tận lực sắp xếp giúp một tay, có người nói sẽ tìm đến công ty chúng tôi tìm hiểu một chút, vừa vặn cũng muốn hợp tác...
Tôi đột nhiên cảm thấy, công việc này quá đã! Bên hợp tác hoan nghênh tôi như vậy kia mà.
"Khương Kha, ngày mốt phát bản thảo, cô còn chưa gửi bản thảo cho tôi sao?" Có người làm truyền thông chợt tìm được tôi.
Tôi cả kinh: "Bản thảo gì cơ?"
"Nội dung ngày kia muốn đăng báo chứ còn gì nữa! Cô không phải chưa chuẩn bị đấy chứ?" Đối phương nói.
Tôi vừa giận vừa sợ: "Viết báo không phải là chuyện của các người sao? Làm sao lại hỏi tôi đòi bản thảo? Tôi còn cảm thấy lạ các người sao còn chưa tới phỏng vấn đó!"
Đối phương gõ một hàng biểu cảm hoảng sợ: "Trước kia anh Nhuế đều là trực tiếp gửi bản thảo cho chúng tôi, oan ức thật..."
Tôi vừa nghe lời này, lập tức liền nóng nảy, như vậy là nói vấn đề ở tôi sao?
Giống như trên mông có lửa đốt, tôi chạy đến bên cạnh bàn Nhuế Tuyển: "Anh Nhuế, văn kiện chúng ta gửi đi đều là tin tức muốn đăng báo sao?”
"Có lúc là như vậy, có lúc cũng không phải." Anh ngẩng đầu. "Sao thế, có người làm khó cô?"
Tôi lập tức kể lại chuyện vừa xảy ra, anh cười: "Đừng vội, hôm nay, ngày mai, vẫn còn những hai ngày, chuẩn bị một bản thảo thừa sức."
Anh dừng một chút: "Đối tiếp với cô là ai?"
Tôi vội vàng đọc tên, liền thấy anh nhấc điện thoại trên bàn, bấm số.
"ŧıểυ Vương à, tôi là Nhuế Tuyển... Ngày mốt có chúng tôi bài đăng?... Tôi nghe Khương Kha nói, cậu hỏi cô ấy bản thảo... Bản thảo cái gì chứ, ŧıểυ tử cậu lâu rồi không tới đó! Góc độ của chúng tôi và các cậu sao có thể giống nhau?... Tới phỏng vấn đi, Khương Kha sẽ sắp xếp cho cậu phỏng vấn cấp cao... Hai ta thuận tiện uống chút rượu..."
Anh cúp điện thoại, cười nói với tôi: "Xong rồi, tên ŧıểυ tử đó ba giờ chiều sẽ tới."
"Anh Nhuế, anh vừa nói sắp xếp phỏng vấn cấp cap, tôi đi mời ai ạ?" Trong đầu tôi chỉ có thể nghĩ tới anh Trác.
"Cô hỏi trưởng phòng một chút xem? Xem phỏng vấn anh ấy hay là phỏng vấn trưởng phòng phòng thị trường. Nếu anh ấy nói phỏng vấn trưởng phòng phòng thị trường, mà trưởng phòng phòng thị trường không đồng ý, thì nhờ trưởng phòng phòng thị trường sắp xếp người tiếp nhận phỏng vấn." Nhuế Tuyển nói.
Tôi vội vàng gật đầu. Quả nhiên tất cả mọi chuyện, nhất định phải tự làm, mới biết có khó không.
Rất nhiều chuyện nhìn người khác làm tưởng chừng đơn giản, vậy nhưng phải tự làm, mới biết không hề đơn giản như mình nghĩ.
"Ngoài ra, sau khi gửi bản thảo ra ngoài, nhất định phải dặn đối phương đưa cho cô khảo hạch, bản thảo chưa được khảo hạch qua tuyệt đối không thể công bố." Nhuế Tuyển nói. "Chủ yếu là một vài phương pháp và số liệu. Nếu phương pháp cô cảm thấy chưa chuẩn, có thể tới hỏi tôi, cũng có thể đến hỏi trưởng phòng, về phần số liệu, cô mới vừa nhận công việc này, số liệu nhất định phải cẩn thận, tận lực đến hỏi trưởng phòng."
Anh dừng một chút: "Có một vài số liệu là bí mật thương nghiệp, không thể truyền ra ngoài."
Tôi một bộ dạng nghiêm chỉnh tiếp thu, Nhuế Tuyển cười, tiếp đó khẽ lắc đầu.
Trong lòng tôi nháy mắt lạnh như băng: Mình quả nhiên là người mới, vấn đề đơn giản dễ hiểu như vậy mà một chút cũng không hiểu.
"Cám ơn Anh Nhuế." Tôi nặn ra nụ cười, liền nghe Nhuế Tuyển nói: "Mỗi một người đều từng là người mới, không hiểu thì hỏi nhiều, rất nhanh sẽ có thể quen tay."
"Cám ơn Anh Nhuế." Tôi rất cung kính gập người 30 độ.
Trở lại chỗ ngồi, tôi dùng vài phút đồng hồ điều chỉnh tâm trạng, sau đó bày ra toàn bộ bản thảo phương hướng mấy ngày trước cùng bên môi giới thảo luận, sau đó bắt đầu viết đề cương, đại khái viết ra những nội dung kia, muốn phỏng vấn ai, dẫn bọn họ đi thăm cái gì, hiện trường hay nơi mô phỏng?
Suốt cả buổi sáng, tôi ngồi đây viết những thứ này, một hớp nước cũng không uống, cũng không đi nhà vệ sinh.
Đến giờ ăn cơm buổi trưa, tôi nhìn một chút giấy trắng đặt trên bàn, không ngờ vẽ vẽ viết viết cũng đã kín mười tờ giấy trắng.
"Khương Kha, buổi trưa cùng ăn cơm nhé? Tôi mời cô." Giọng nói của Nhuế Tuyển truyền tới.
"Không không, để tôi mời anh đi! Tôi còn rất nhiều điều không biết, đúng lúc còn phải nhờ anh Nhuế truyền thụ một chút." Tôi nói.