Nghĩ đến việc mình sắp đi làm, tôi không nhịn được hưng phấn trong lòng, đặc biệt nấu một nồi bánh trôi, ngụ ý công việc của mình sau này có thể mỹ mãn, thuận lợi.
Anh Trác còn ở trên giường, sau khi tôi trở lại phòng ngủ, cúi người mổ xuống môi anh một cái, nhỏ giọng: "Anh Trác, dậy đi, em nấu bánh trôi rồi."
Anh "ừm" một tiếng, mắt vẫn nhắm như cũ, hai tay đã vòng qua eo tôi, cằm hơi nhấc lên một chút, nụ hôn càng sâu càng triền miên.
Tôi tùy anh, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Qua một lúc lâu, lúc này anh mới buông tôi ra, tôi nghe anh nói nhỏ, giọng tiếc nuối: "Thật muốn như vậy cả đời."
Trong lòng tôi bỗng nhiên đau xót, sau khi bò dậy từ trên giường, chọn một bộ màu trắng áo sơ mi, váy ngắn màu đen.
"Đẹp không?"
Trong gương, tôi thấy anh đã mở mắt, đang ngắm tôi qua gương.
"Đẹp, nhưng không muốn để người khác nhìn thấy."
Giọng nói của anh truyền tới, sau đó ngồi dậy từ trên giường, xoay mình một cái, người đã đến cuối giường. tay anh ôm eo tôi, đầu nhẹ nhàng để trên bả vai của tôi.
Tôi cười, bắt đầu từ lúc nào, ý muốn chiếm hữu của người đàn ông này càng trở nên mạnh như vậy!
Tôi cảm nhận hơi thở của anh, hô hấp nóng bỏng phả vào vành tai tôi, trên cổ. Ngay sau đó là nụ hôn ướt hôn, lưỡi anh bắt đầu hoạt động trên thùy tai tôi.
"Đừng làm rộn!" Trên cổ rất buồn, tôi nín cười, mở miệng ngăn cản anh.
Anh giá rõ ràng đang muốn. Một bàn tay từ ngang hông tôi chuyển lên ngực, cách lớp áo mạnh mẽ xoa.
"Đừng làm rộn mà, em còn phải đi làm nữa đó!" Giọng tôi mềm nhũn ra, trước anh, tôi luôn luôn là bại tướng dưới tay.
"Hôm nay không đi làm." Nụ hôn của anh càng nóng bỏng thêm mấy phần.
Tôi vừa nghe thấy không đi làm, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, quay đầu lại nhìn anh, không đi làm là ý gì?
"Hôm nay chỉ báo cáo, không đi làm, đi muộn chút cũng không sao." Anh cười khẽ, chính xác hôn xuống đôi tôi môi, đè tôi xuống giường.
Quần áo mới vừa mặc vào không lại lâu lần nữa bị lột ra...
"Đồ háo sắc nhà anh, hôm qua muốn cả một ngày rồi còn chưa đủ..." Sau khi kết thúc, tôi nhẹ trỏ vào ngực anh.
"Em không biết đàn ông vào buổi sáng đều có phản ứng sao?" Trong giọng nói của anh đều là thỏa mãn, anh nắm eo tôi, ép tôi tựa vào người anh.
Tôi cười, giục anh dậy nhanh lên một chút, lại lần nữa mặc quần áo.
"Ghét thật, quần áo nhăn nhúm hết cả rồi!" Tôi kéo ra bộ quần áo bị đè ở trên giường.
"Đổi bộ khác." Anh Trác nói, "Sau này cũng không cho phép mặc như vậy."
"Tại sao?" Tôi không hiểu.
"Ngực quá căng quá tròn, tôi nhìn thấy sẽ có phản ứng."
"Anh nhìn em mặc cái gì mới không có phản ứng?" Tôi tức giận cãi lại.
"Ừ, sợ những người khác có phản ứng." Anh vừa nói, vừa trần truồng từ trên giường đứng lên, hôn xuống môi tôi một cái liền đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc đến công ty đã là hơn mười giờ sáng.
Tôi tới phòng nhận sự làm thủ tục nhận chức nhân viên chính thức, vẫn ở phòng kế hoạch như cũ. Tiền lương so với lúc thực tập chỉ nhiều hơn năm trăm, nhưng có thêm bảo hiểm.
Ở thời đại này, bảo hiểm đối với người đi làm mà nói rất quan trọng, đây là một loại bảo đảm cho cuộc sống.
Ra khỏi phòng nhân sự, lúc vào phòng kế hoạch làm việc, bọn họ cũng không biết chân tướng Chung Giai rời đi, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt giống ngày thường.
Tôi nhìn chỗ ngồi vốn là của Chung Giai, nơi đó bây giờ trống không, tâm tình bỗng có chút phức tạp. Đến cửa phòng làm việc của trưởng phòng nhìn một chút, thấy anh đang gọi điện thoại, liền trở về chỗ mình ngồi ngồi xuống.
"Khương Kha, nghe nói cô đã tốt nghiệp được một thời gian, sao bây giờ mới đến báo cáo? Hôm qua chúng tôi còn đang nói chuyện với nhau, tưởng cô có thể có thể tìm được đơn vị khác tốt hơn."
"Làm sao có thể chứ? Tôi thích nơi này mà! Chỉ có ông chủ hoặc trưởng phòng không cần tôi, chứ làm gì có chuyện tôi không đến."
Trong lúc nói chuyện, tôi vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng làm việc của trưởng phòng bên kia, thấy anh cúp điện thoại, tôi lập tức đi vào.