Chưa nói đến những chữ nhỏ trên poster, chỉ là hàng chữ to nhất kia cũng đã có lỗi sai.
Từ “bao quanh” trong từ “toạ lạc bao quanh” đã bị viết thành “vây quanh”.
Nổi bật rõ ràng như vậy chẳng khác nào có một bàn tay khổng lồ tạt thẳng vào mặt tôi.
Thời khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng, làm sao lại có thể xảy ra sơ xuất được? những hình ảnh được đưa qua đều làm như nhau mà, cho dù đằng sau có được định dạng chỉnh sửa cũng không thể xảy ra lỗi sai.
Vả lại những hình ảnh sau khi sửa, điều chỉnh tôi cũng đều kiểm tra rất kỹ.
Không thể xảy ra truyện sai chữ cẩu thả như vậy được!
“Chuyện gì vậy?” ánh mắt của trưởng phòng dừng trên người Chung Giai, sắc mắt rất lạnh lùng.
Chung Giai không chút lưỡng lự gì mà nói hai từ “Khương Kha” với giọng hơi nhẹ chất đầy sự dò xét, cũng cùng ánh mắt lạnh lùng đó mà nhìn tôi.
Ánh mắt của người khác cũng dần dần chuyển hướng về tôi.
Khuôn mặt tôi ban đầu lạnh buốt nhưng ngay sau đó trở nên nóng rực.
“Tôi…..tôi không có biết…..tôi rõ ràng là đã kiểm tra qua rồi mà …..” tôi gần như không nói thành lời..
Lời của tôi vẫn chưa nói xong, Chung Giai đã nhanh chóng ngắt lời: “tôi cho người lập tức đi sửa làm lại từ đầu, mấy biển quảng cáo này mà treo trên khắp nơi sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. hôm này cho dù phải thức cả đêm làm lại cũng phải làm cho bằng được.”
Cô vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho nhân viên công ty quảng cáo nhanh chóng dừng việc treo biển quảng cáo, sau đó gọi điện cho người quản lý bên công ty quảng cáo yêu cầu họ sửa lại từ đầu theo tiêu chuẩn thiết kế VI của chúng tôi, từng chữ từng nét phải thật chính xác.
Cuối cùng, Chung Giai còn đặc biệt dặn dò một câu: Trước khi phun màu cô ấy sẽ đích thân kiểm tra.
Cả quá trình tôi dường như đã trở thành một người thừa.
Ánh mắt vô cùng phức tạp lướt qua mặt tôi.
“Chị Gia, em xin lỗi ạ!” trong lòng xấu hổ không nguôi.
Truyện này bất luận là sai sót ở giai đoạn nào nhưng người chịu trách nhiệm cuối cùng vẫn là tôi, bởi vì tôi là người phụ trách kết nối.
“Em không có lỗi với chị” giọng của Chung Giai dường như có chút than thở, cô bước nhanh về phía trưởng phòng nói đỡ cho tôi “trưởng phòng, truyện này không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Khương Kha, tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm, tôi không nên dồn hết công việc chỉnh sửa cuối cùng đổ lên đầu em ý.”
Trưởng phòng không phê bình gì tôi chỉ nhìn với ánh mắt sâu thẳm, nói vơis Chung Giai “tối nay vất vả một chút, cố gắng hoàn thành ngày mai sáng sớm có biển quảng cáo hoàn chỉnh để treo.!”
Anh ngưng lại một lúc: “ngoài chữ “bao quanh” kia viết sai thì những chữ nhỏ cô cũng cần phải kiểm tra cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót lần nữa.”
“Vâng." Chung Gia cúi đầu hơi cười, quay sang nói với tôi “Khương Kha, em đợi chị lát chị em mình cùng đi công ty quảng cáo.”
“Dạ vâng, cảm ơn chị Giai.”
Lúc đó trong lòng tôi thật sự thấy biết ơn chị Giai, tôi làm sai truyện chị còn nói đỡ giúp tôi.
Hôm đó, vì chiếc băng giôn mà hai người chúng tôi xem đi xem lại từng chữ không biết bao nhiêu lần, rồi trực tiếp mang nó đến máy phun mới an tâm chợp mắt trên chiếc sofa cạnh đó.
Nửa đêm, khi băng giôn, biển quảng cáo được hoàn thành, ngừoi của công ty quảng cáo định sáng mai mới treo nó lên., Chung Giai nhất quyết không chịu:
“Không được! băng giôn biển quảng cáo mới mùi sơn vẫn còn rất nồng nặc, bây giờ chúng ta đi treo đợi ngày mai bắt đầu phiên giao dịch thì mùi đã bị bay đi rất nhiều rồi.”
“Được, bây giờ chúng ta đi.” Nhân viên quảng cáo nói, “Chị Giai, chị và ŧıểυ Khương cứ về trước đi! Chúng tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, treo xong sẽ chụp lại gửi chị. Đợi chị về nhà tắm gội sạch sẽ đã thấy tin nhắn bọn em gửi đến rồi.”
“Không cần đâu, mọi người đều vất vả cả rồi, tôi và mọi người cùng đi, để xảy ra sơ xuất lớn như vậy tôi phải tận mắt nhìn thấy kết quả mới yên tâm.” Chung Giai nói.
Gần một giờ đồng hồ sau, biển quảng cáo đã được treo lên chính giữa tòa nhà kinh doanh, Chung Giai bật lên hai chiếc đèn phát sáng.
Ánh sáng lớn nhất được chiếu rọi trên biển quảng cáo, từng chữ rõ ràng, hình ảnh hài hòa.
Trong nháy mắt tôi bỗng dưng có cảm giác muốn khóc vậy.