Ngoài cửa sổ cảnh đêm rất mê người, đứng ở trước cửa sổ sát đất, vẫn có thể nhìn thấy được những ngôi sao sáng ở phía xa.
Tâm trạng Bắc Bắc rất tốt, ngâm nga một bài hát, khoanh chân ngồi ở chỗ Chu Thịnh vừa chuẩn bị cho cô, cúi đầu đọc sách.
Cần cổ trắng nõn rơi vào mắt Chu Thịnh, làm anh chỉ muốn kéo cô lại, hôn lần nữa, ôm thêm một cái mới được.
"Bắc Bắc."
"Hả?" Bắc Bắc đang tập trung vào cuốn sách trong tay, không có chú ý đến Chu Thịnh.
"Ai, Chu Thịnh, quyển sách này em có thể mang về nhà đọc không?" Bắc Bắc xoay người hỏi.
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn hành động của cô, có chút bất đắc dĩ: "Có thể, hay không?"
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng: "Cũng không tệ lắm, em rất thích."
Chỉ cần cô đọc sách, Bắc Bắc lập tức muốn đem nó đọc hết, không muốn buông tay.
Chu Thịnh nhìn bộ dạng của cô, ngay cả khi anh muốn ngắt lời cô, anh cũng không dám.
"Em đọc tiếp đi, đợi anh một lúc nữa là xong rồi."
"Vâng."
Bắc Bắc thất thần trả lời, sự chú ý đều tập trung lên cuốn sách.
Về phần Chu Thịnh, đối với việc vợ không quan tâm mình, anh yên lặng thở dài, tiếp tục kiểm tra và phê duyệt đống tài liệu bên phải của anh.
Sắp tới công ty có vài hạng mục muốn triển khai, hơn nữa công ty điện ảnh mới thành lập, có thể nói Chu Thịnh chia mình làm ba ra để làm.
Trong văn phòng, ngoài âm thanh lật sách, thì là âm thanh Chu Thịnh lật xem tài liệu, cùng âm thanh ngòi bút dừng trên giấy trắng, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy được.
Bỗng nhiên Bắc Bắc ngước lên nhìn người đàn ông bên cạnh, xem chăm chú.
Trước kia cô biết rằng khi đàn ông nghiêm túc rất đẹp trai, rất có sức hấp dẫn, nhưng lúc ấy trong lòng không có người thích, cho nên dù cho người khác nghiêm túc, cô cũng không có thời gian đi quan sát cẩn thận.
Nhưng hiện tại không giống, nhìn Chu Thịnh trước mặt, Bắc Bắc biết rõ, cô bị anh thu hút.
Bị thu hút bởi từng cử chỉ của anh, cô cũng biết lý do trái tim cô đập nhanh hơn, lý do này, giống như cuốn tiểu thuyết vườn trường Bắc Bắc xem hôm trước, trái tim như đang nảy mầm.
Lúc đầu, Bắc Bắc đối với Chu Thịnh thật sự không có nhiều cảm giác lắm, không nói đến những chuyện khác, chỉ cần biết đến những tin tức đó, đã khiến Bắc Bắc không thích Chu Thịnh.
Ngày đó khi tỉnh lại ở bệnh viện, nói chuyện với Chu Thịnh một lúc, Bắc Bắc mới cảm thấy, người đàn ông này không giống như trong lời đồn, vì tò mò, cô đã không từ chối Chu Thịnh đến gần, cũng không từ chối những cách mà Chu Thịnh làm.
Cô với Chu Thịnh ở chung với nhau một thời gian, làm cho Bắc Bắc càng hiểu nhiều điều hơn về Chu Thịnh, cho đến khi kết hôn với anh.
Bắc Bắc đối với Chu Thịnh có thể nói là hiểu tương đối nhiều.
Người đàn ông này, đối với công việc rất nghiêm túc, với bạn bè thì thẳng thắn, đối xử với cô rất tốt, tất cả đều hấp dẫn cô.
Hiện tại cô biết rất rõ bản thân thích Chu Thịnh, cũng quen với sự gần gũi của anh, chỉ là Bắc Bắc có một chút không rõ, Chu Thịnh thích cô, hay là Bắc Bắc trước đây.
Chuyện này Bắc Bắc muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Đối với Chu Thịnh, đây là cô ấy, và người anh thích, là Đồng Bắc Bắc.
Có lẽ ánh mắt của Bắc Bắc quá nóng rực, Chu Thịnh cảm nhận được ánh mắt ở bên kia, chần chừ vài giây, buông cây bút đang cầm trong tay, nhìn qua Bắc Bắc: "Bà xã."
"Hả?"
Bắc Bắc phục hồi lại tinh thần, miệng há hốc vẻ mặt mê man: "Sao vậy?"
Chu Thịnh bật cười, ho nhẹ nhìn cô: "Nếu em còn nhìn anh như vậy, đêm nay có thể chúng ta không cần về nhà."
Bắc Bắc sửng sốt, chớp mắt: "Tại sao không cần về nhà."
Nghe vậy, Chu Thịnh đối với tốc độ phản ứng của cô rất muốn cười.
Anh cười nhẹ ra tiếng, cố ý đè thấp giọng nói của mình: "Em nhìn anh như vậy, anh sẽ nhịn không được."
Bắc Bắc: "........" Cô ngây người hai giây, nhanh chóng phản ứng lại.
Mặt đỏ ửng, Bắc Bắc ho nhẹ rồi thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, thuận miệng trả lời: "Anh vẫn nên tập trung làm việc đi, em đọc sách tiếp."
Chu Thịnh cong môi cười nhạt, nhìn khuôn mặt và lỗ tai hồng hồng của cô, trong mắt hiện lên ý cười, hai mắt nhìn Bắc Bắc tràn đầy sự cưng chiều.
Bắc Bắc nói tập trung đọc sách, thật sự rất tập trung, đọc sách tránh né ánh mắt nóng bỏng của Chu Thịnh, cho đến khi Chu Thịnh tiếp tục công việc, Bắc Bắc mới âm thầm thở nhẹ một hơi, cô cảm thấy ánh mắt của Chu Thịnh đối với cô rất áp lực.
Cũng may lúc sau, Chu Thịnh vội vàng xử lý công việc, mà Bắc Bắc cũng ngoan ngoãn đọc sách, không nhìn Chu Thịnh, cúi đầu nghiêm túc nhìn sách, đắm chìm trong cuốn sách.
Đến 10 giờ hơn, hai người mới thu thập đồ đạc về nhà.
Đêm nay, tuy không làm việc mệt mỏi với nhau, nhưng Bắc Bắc cảm thấy rất thỏa mãn.
Được ở bên cạnh người mình thích, bất kể làm gì, cũng đều vui vẻ.
Lúc sau về đến nhà, Bắc Bắc còn chưa về phòng tắm rửa, Chu Thịn đã đi đến đây, bám lấy Bắc Bắc không buông tay.
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn Chu Thịnh, bất đắc dĩ nói: "Anh làm gì vậy, em vẫn chưa đi tắm."
Chu Thịnh hừ một tiếng, ngạo kiều nói: "Ôm vợ mình một chút, chẳng lẽ không được sao."
Bắc Bắc: "......" Bắc Bắc cúi đầu nhìn cái tay ở bên hông, thế nào cũng không thấy giống ôm cô.
Tùy ý để Chu Thịnh ôm cô một lúc, chắc khoảng năm phút, hai người vẫn không động đậy, đứng ở phòng khách, bị Chu Thịnh ôm.
Năm phút sau, Bắc Bắc nhịn không được nhắc nhở anh: "Chu Thịnh, năm phút rồi."
Dừng một chút, Bắc Bắc tiếp tục nhắc anh: "Buông ra để em đi tắm trước."
Đôi mắt Chu Thịnh sáng ngời, cúi đầu nhìn cô, sốt ruột hỏi: "Tắm xong, có thể ôm em tiếp sao?"
Bắc Bắc câm nín, ngước mắt đối diện ánh mắt của Chu Thịnh, nghĩ rồi nói: "Trước hết để em đi tắm đã, tắm xong em sẽ suy nghĩ lại."
"Là em nói đó."
Bắc Bắc bật cười, cong môi: "Là em nói, anh buông em ra, anh cũng mau đi tắm rửa đi, lát nữa còn đi ngủ."
Chu Thịnh gật đâgu trả lời: "Được, tắm xong anh lại đến tìm em."
Bắc Bắc: "......A?"
Lúc cô đáp lại, Chu Thịnh đã ném lời của cô xuống vội vàng đi vào phòng mình, để Bắc Bắc ở lại một mình, king ngạc nghĩ đến lời anh vưa nói.
Đến tìm cô????
Bắc Bắc gãi gãi đầu, cảm thấy hơi buồn ngủ, mặc dù cô và Chu Thịnh có hành động thân mật với nhau, như hôn môi linh tinh, hay là ngủ với nhau trong khách sạn, nhưng ở nhà, bọn họ đúng là không có ngủ chung.
Không biết là do nguyên nhân nào, Chu Thịnh không nói, Bắc Bắc càng không đề cập đến vấn đề này.
Nhưng tối nay, cô nhìn cửa phòng đóng chặt ở bên cạnh, không hiểu ý của Chu Thịnh.
Anh muốn ngủ chung với cô, hay là chỉ ở lại một lúc??? Bắc Bắc không thể lý giải, suy nghĩ một hồi, Bắc Bắc trực tiếp đi vào phòng, cầm quần áo đi tắm rửa.
Không cần suy nghĩ chuyện này cẩn thận, tắm xong ra là cô sẽ biết thôi
Chờ Bắc Bắc tắm xong đi ra, Chu Thịnh đã ngồi trong phòng cô.
Cô sửng sốt, cầm khăn lông lau tóc, kinh ngạc nhìn nam nhân xuất hiện ở trong phòng, khẽ gọi: "Chu Thịnh."
Chu Thịnh quay đầu nhìn cô, đứng dậy đi đến.
"Gội đầu?"
Bắc Bắc gật gật đầu, mặc kệ anh lấy khăn lông của mình.
"Qua bên kia ngồi, anh sấy tóc cho em."
Bắc Bắc không từ chối, gật đầu trả lời: "Vâng."
Bắc Bắc ngồi lên mặt đất, sau khi Chu Thịnh tìm thấy máy sấy liền đi qua đứng bên cạnh cô, cắm điện rồi sấy mái tóc ướt sũng của cô.
Âm thanh máy sấy ong ong vang lên trong phòng, ngoại trừ âm thanh của máy sấy ra, thì bọn họ đều yên lặng.
Một lát sau, vẫn là Bắc Bắc không chịu được bầu không khí yên tĩnh này, cất tiếng nói chuyện: "Chu Thịnh."
"Hửm?"
"Gần đây anh bận việc gì vậy?"
Chu Thịnh cười khẽ, cúi đầu cầm lấy mái tóc mềm mại của cô đặt trong lòng bàn tay, chuyên tâm dùng máy sấy làm khô, vừa sấy vừa trả lời vấn đề của Bắc Bắc: "Dạo này có chút việc, gần nhất là có mấy hạng mục mới, cho nên khá bận."
Nghe vậy, Bắc Bắc à một tiếng: "Anh còn nhớ chuyện hồi trưa em nới với anh không?"
Bắc Bắc nhíu mày nghĩ nghĩ, cảm thấy nói cho Chu Thịnh không có vấn đề gì: "Hôm nay Tĩnh tỷ nhận được một cuộc điện thoại, nói là em nhận được phỏng vấn của một thương hiệu quần áo."
Chu Thịnh sửng sốt, nghi ngờ nhìn Bắc Bắc hỏi: "Của công ty sao?"
Bắc Bắc bật cười, đối với sự nhạy bén của Chu Thịnh rất khâm phục.
"Đúng vậy, là của Chu thị." Bắc Bắc quay lại nhìn anh, hỏi: "Anh không biết sao?"
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Không rõ lắm, gần đây có nhiều việc, anh không quá chú ý đến chuyện của công ty." Nói rồi, Chu Thịnh rũ mắt nhìn cô: "Em có muốn đi phỏng vấn không?"
Bắc Bắc gật đầu: "Đương nhiên muốn, nhưng mà em không hy vọng anh không can thiệp vào."
Chu Thịnh bật cười, giơ tay nhéo gương mặt của Bắc Bắc: "Sẽ không, nếu em không muốn, anh sẽ không nhúng tay vào."
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng, nói: "Anh đừng nhúng tay vào."
"Được."
Đối với chuyện lần đầu được nếm thử cảm giác phát ngôn, cô hy vọng có thể giành được bằng sức lực của mình.
Hai người nói chuyện, tóc của Bắc Bắc cũng đã khô.
Chu Thịnh cụp mắt nhìn cô: "Còn muốn nói gì với anh sao?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Không có." Cô giật mình một lúc, nhìn Chu Thịnh hỏi: "Vậy tối nay anh có muốn ngủ với em không?"