Khương Ninh chuẩn bị đi ra ngoài hít thở, một bàn tay to nóng bỏng đột nhiên chạm vào đùi cô, cơ thể cô đông cứng lại, giây tiếp theo, bàn tay kia đã linh hoạt thò vào trong váy của cô.
Vì hôm nay cô đi trễ, nên không có mang vớ.
Lúc đầu, ngón tay Tưởng Diệp vuốt ve qua qυầи ɭóŧ ren mỏng của cô, sau khi cảm nhận được hơi nóng yếu ớt do khe l*и tỏa ra, hắn cười khẽ:
"Nứng l*и thật."
Lâm Hiểu Kỳ ngồi bên cạnh nghe thấy lời thì thầm của hắn, tò mò hỏi: "Anh nói gì vậy?"
"Không có gì, anh nhớ đến một bộ phim anh xem tối qua, trong đó một người phụ nữ rất dâm không thể sống thiếu đàn ông, thật sự rất buồn cười." Tưởng Diệp vẫn cười khẽ.
Lâm Hiểu Kỳ cũng mỉm cười, sau đó cô ấy đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ngay khi cô rời đi, ngón tay nhanh nhẹn của Tưởng Diệp kéo mép qυầи ɭóŧ của Khương Ninh, luồn vào, tìm thấy âm hạch của cô, xoa lên xoa xuống, xoa trái xoa phải.
Khương Ninh sợ hãi đến mức thân dưới căng thẳng, cảm thấy có một chất lỏng trơn trượt thoát ra từ khe l*и, nhân dịp như vậy, bất cứ lúc nào cũng có người có thể nhìn thấy động tĩnh bên dưới, mà hắn lại dám sờ l*и cô dưới gầm bàn....
"Đừng... Xin anh đấy, rút ra đi..." Cô thấp giọng cầu xin hắn, trước khi mọi người kịp phát hiện, cô phải cầu xin hắn mau rút tay ra.
"Ướt hết rồi này...."
Khóe môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, ngón tay hắn kéo lớp vải mỏng của cô ra, nhét hai ngón tay vào, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, ở dưới gầm bàn sờ lên lông mu mềm của cô.
Khương Ninh cố gắng kẹp chặt hai chân cô, cố gắp ép tay người đàn ông rút ra, nhưng bàn tay mạnh mẽ của hắn nhanh chóng mở hai cái chân đang kẹp chặt của cô ra.
Cô cảm thấy bàn tay to lớn của hắn trượt vào khe l*и của cô, nước dâm ướt nhẹp đang chảy xuống.
Khuôn mặt lo lắng của cô đỏ bừng lên, tai cũng nóng bừng, mọi người ở bàn đang nói chuyện và chơi bài, một tay hắn luồn dưới váy cô, khuôn mặt bình tĩnh, vẫn cười nói với bạn bè.
Khương Ninh bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không nhịn được nữa, người đàn ông tinh nghịch dùng tay nhéo âm hạch của cô, mô phỏng con cặ© chà xát lên xuống ở khe l*и ướt át của cô, làm cho l*и cô chảy nước lép nhép.
Cô cảm thấy một dòng nước l*и nóng ẩm tràn ra từ sâu trong l*и của mình, cô lo là dưới đáy ghế đã thấm đẫm nước l*и của cô rồi.
Cô nên làm gì nếu bị phát hiện đây?
Cô bị bàn tay hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên âm hạch sưng đỏ một lúc, l*и rỉ nước, mặt cô cũng đỏ lên vì sợ bị phát hiện, lúc này, người đàn ông đùa dai, dùng hai ngón tay banh hai mép l*и cô ra, nhẹ nhàng đâm một đốt ngón giữa vào l*и cô.
"Hmm~" Cô rêи ɾỉ không kiềm chế được, ngay khi phát ra âm thanh, cô lập tức cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong bữa tiệc đang nhìn mình, nhưng may mắn là cô ngáp nhanh rồi nói tiếp: "Em buồn ngủ quá, em có thể về nhà trước không?"
Tưởng Diệp ngồi bên cạnh cô, chế nhạo, nói bằng giọng mà chỉ có cô nghe thấy:
"Em có thể về nhà ngủ khi em bị tôi xoa nứng đến ướt át thế này sao?"
Khương Ninh cau mày nhìn hắn, lo lắng nhìn xung quanh, may mà không ai nghe thấy tên khốn kiếp này vừa nói cái gì.
Thay vào đó, một người đàn ông ngồi đối diện cô trả lời: "Em uống ba ly đi rồi cho em về!"
Khương Ninh uống rượu không giỏi, sau khi uống ba ly chắc chắn sẽ say, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng sự xâm phạm hung hăng của người đàn ông dưới gầm bàn.