Chiến Chỉ Qua không ngờ đứa trẻ lại không sợ hắn chút nào, hắn thường xuyên dẫn binh đánh giặc, khí thế trên người khó tránh khỏi uy nghiêm, đừng nói là đứa trẻ bốn tuổi, ngay cả người lớn cũng không dám đến gần, đứa trẻ này không những không sợ mà còn rất tò mò.
"Người lớn nhà ngươi đâu?" Chiến Chỉ Qua lại hỏi, còn đưa tay lau mặt cho nó.
Hai thuộc hạ đi theo phía sau nhìn thấy tướng quân nhà mình như vậy, mắt muốn lòi ra ngoài.
Tướng quân còn chưa từng lau mặt cho tiểu thiếu gia nhỉ? Ừ, cũng phải, tiểu thiếu gia không bẩn như đứa nhóc này, không cần tướng quân lau.
Bàn tay chai sạn làm đau mặt Bình An, nó lắc đầu né tránh, sau đó ngước nhìn thúc thúc mà nó cảm thấy rất tốt này: "Cha ở nhà đợi Bình An. Thúc thúc, người có thể đưa Bình An về nhà không? Đại bá nương rất xấu rất xấu, bỏ Bình An xuống rồi đi mất."
Chiến Chỉ Qua nghe xong sắc mặt tối sầm, mặc dù Quốc công phủ ít người, không có chuyện tranh giành hậu viện nhưng chuyện nhà người khác hắn cũng nghe không ít, không ngờ ngay cả nhà nông nhỏ bé cũng như vậy.
Hắn đang định đích thân đưa đứa trẻ xuống núi thì nghe thấy tiếng gọi liên hồi.
"Bình An..."
"Bình An có nghe thấy tiếng cha không?"
"Bình An..."
Tiếng gọi từ xa đến gần, Chiến Chỉ Qua biết người lớn nhà đứa trẻ đã tìm đến.
Hắn véo nhẹ khuôn mặt không có chút thịt nào của đứa trẻ, nhận lấy chiếc túi vải đựng lương khô từ tay thuộc hạ, nhét vào tay nó: "Ngươi tên là Bình An đúng không? Mong ngươi như tên của mình, có thể bình an lớn lên."
Nói xong, Chiến Chỉ Qua thấy người đã tìm đến, vội cùng hai thuộc hạ rời đi.
Thsuc thúc tốt bụng đã đi mất, Bình An hít hít mũi, nó ngửi thấy một mùi thơm phức!
Nó nhìn vào chiếc túi vải trong tay, biết bên trong nhất định là đồ ăn rất ngon, nhưng nó không thể ăn, nó phải mang về cho bà, bà ăn đồ ngon sẽ có thể dậy chơi với Bình An.
Bình An nghe thấy bụng mình kêu ùng ục, nó vùi mặt vào chiếc túi vải nhỏ hít hà mùi thơm bên trong, sau đó xoa xoa bụng nhỏ nói: "Bụng ngoan, đừng kêu nữa."
An Mịch nhìn mà thấy xót xa, hận không thể nạp tiền để cho đứa trẻ ăn, cái trò chơi tệ hại này còn giàu hơn cả cô! Không thể nạp tiền, ít nhất cũng cho người ta làm nhiệm vụ đi chứ.
"Bình An!"
Ngụy Cảnh Hòa tìm đến, thấy Bình An vẫn đứng đó bình an vô sự, suýt nữa thì mừng đến phát khóc.
"Cha!" Mắt Bình An sáng lên, vui mừng chạy đến.
Ngụy Cảnh Hòa cúi người ôm lấy đứa trẻ, xoa đầu nó: "Bình An có sợ không?"
Giọng hắn vẫn còn khàn khàn vì sợ hãi, chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là hắn đã mất đi đứa con ngoan ngoãn đáng yêu này rồi.
"Có tiên nữ tỷ tỷ ở đây, Bình An không sợ!" Bình An vặn vẹo người trong vòng tay cha, trông rất đắc ý, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình sợ đến mức nào.
Ngụy Cảnh Hòa không biết đứa trẻ nghe được từ “tiên nữ tỷ tỷ" này ở đâu, không bị dọa là tốt rồi.
An Mịch nhìn thấy nam nhân xuất hiện trên màn hình, dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo dài vải thô đã giặt đến bạc màu, mặc dù khuôn mặt vì thiên tai mà trở nên gầy gò nhưng vẫn không che giấu được vẻ thanh tú, mắt sáng mày rậm, ôn nhuận như ngọc, trông không giống nông dân chút nào.
"Lão nhị, Bình An ổn chứ?" Ngụy lão đại đi theo sau tìm đến, thấy Bình An vẫn bình an vô sự cũng thở phào nhẹ nhõm.