Thịt muỗi cũng là thịt, cô phải nhanh chóng kiếm đủ điểm để mua bánh bao trắng cho đứa trẻ. Không ngờ có ngày An Mịch cô lại không mua nổi một chiếc bánh bao trắng.
"Là Tam Tự Kinh ạ? Bình An thuộc... ba câu rồi!" Bình An lại bẻ ngón tay đếm, sau đó vẻ mặt rất tự hào.
"Bình An giỏi quá! Nhưng tỷ tỷ sẽ kể một câu chuyện khác nhé."
"Bình An muốn nghe tiên nữ tỷ tỷ kể chuyện." Bình An phấn khích vẫy tay.
An Mịch chọn [Có], sau đó dùng những lời mà Bình An có thể hiểu để kể câu chuyện Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trời, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
...
Bên nhà chính, người lớn trong nhà đang bàn bạc xem nên đi hay ở.
Hạn hán đã kéo dài nửa năm, mùa đông không có tuyết rơi, mùa xuân cũng không có một giọt mưa, từ một tháng trước đã có người lần lượt bỏ đi.
Tính cả thời gian đi đường và thời gian ở lại thành, họ đã mất hơn hai năm mới đến được nơi này, cũng coi như là chân trời góc bể, vốn tưởng rằng chịu đựng thêm hai ba năm nữa, đợi Ngụy Cảnh Hòa thi đỗ tiến sĩ sẽ tính đến chuyện định cư, không ngờ vì thiên tai ở khắp nơi nên khoa thi của triều đình đã dừng lại, không biết bao giờ mới mở lại.
Quê nhà bị nước cuốn trôi, không biết tình hình thế nào, nghe nói bên đó dịch bệnh vẫn đang lan tràn, đang định dứt khoát định cư ở thôn Đại Khê, ai ngờ hạn hán lại đến.
Trời đất như thể không cho người ta sống.
"Hay là quay về đi? Cũng tiện thể hỏi thăm tin tức của tiểu muội các con." Ngụy lão thái do dự nói ra chuyện mà bà vẫn luôn lo lắng.
Mọi người im lặng một lúc.
Ngụy lão đầu thở dài.
Hồi đó khi nước lũ tràn về, cả nhà nhờ đưa lão nhị lên kinh ứng thí, nghỉ lại ở huyện nên mới thoát nạn, sau đó mưa lớn liên tiếp nhiều ngày, huyện thành cũng bị ngập, huyện lệnh mới chưa nhậm chức, nghe nói nhiều thôn dưới huyện bị nước lũ cuốn trôi, thôn Đào Hoa là nơi chịu ảnh hưởng đầu tiên.
Lão nhị thấy tình hình không ổn, đã bỏ tiền mua một ít lương thực đưa họ chạy khỏi huyện thành, rời khỏi Dụ Châu, thậm chí còn không kịp thông báo cho tiểu nữ nhi vừa mới gả đi.
Ban đầu cả nhà nghĩ đi Thanh Châu trước, đợi quê nhà bình yên rồi sẽ quay về, nào ngờ vừa đến đầu xuân thì dịch bệnh lại đến, tiếp đó lại phải chạy nạn.
Triều Đại Ngu như thể bị trời trừng phạt, thiên tai liên tiếp xảy ra ở khắp nơi, tâm lý đám đông lại cho rằng càng gần trung tâm quyền lực thì càng có sự bảo vệ, rất nhiều người tị nạn đổ về kinh thành, nhưng không thể vào được các thành trì trên đường đi.
May là lão nhị thông minh, hắn lấy thân phận cử nhân vào trước, tìm được chỗ ở rồi mới cho cả nhà vào thành với tư cách thăm thân, chứ không phải người tị nạn.
Vất vả lắm mới đến được huyện Thuận Nghĩa gần kinh thành nhất, nhưng định cư chưa đầy một năm thì lại phải chạy nạn.
"Quê nhà đã bị nước lũ cuốn phẳng, dịch bệnh vẫn còn."
Ngụy Cảnh Hòa lắc đầu phủ nhận: "Cha mẹ, cửa thành từ huyện đến kinh thành đã đóng rồi, trên đó nghe tin có rất nhiều người tị nạn tụ tập gần huyện Thuận Nghĩa, sợ rằng sẽ tạo phản nên không cho vào kinh nữa."
"Con nghe nói hoàng thượng đã chạy nạn rồi." Ngụy lão đại thở dài.
Hắn vốn làm phu khuân vác ở bến tàu, nhưng tiếc là sau khi hạn hán thì mực nước xuống, hiện tại đáy sông đã lộ ra, thuyền không thể đi lại được nữa, may mắn là dạo này có nhiều người chạy nạn nên cần người khỏe mạnh giúp đỡ, cũng có thể kiếm được chút lương thực.