Ngụy Cảnh Hòa giãn mày: "Nếu ngày mai Nhị Nha không sao thì nhà ta lại có thêm một thứ để ăn rồi."
"Thật sao? Để ta xem nào, nãy giờ vội quá không kịp xem."
Ngụy lão thái dùng đũa gắp rễ cây mà vừa nãy bà ta định mang đi bỏ vào bát, rõ ràng đã coi nó là một trong những lương thực của gia đình.
Hiện tại những thứ có thể ăn ngày càng ít, có thêm một thứ để ăn thì cũng có thêm một mạng người.
"Lão nhị, thứ này thật sự có thể ăn sao?" Ngụy lão đại nghi ngờ.
Ngụy Cảnh Hòa gật đầu: "Mười phần thì tám chín là có thể ăn, về phần ngứa ngáy có thể là do cơ địa mỗi người, Bình An và Đại Nha đều chạm không ít, cũng không thấy chúng kêu ngứa."
"Vậy thì tốt quá, ta thấy chỗ Bình An đào còn có không ít." Ngụy lão đại phấn khích xoa tay, hận không thể quay lại đào về ngay bây giờ.
Sau đó, hắn quay đầu mắng Nhị Nha một trận, cho dù đã chứng minh thứ này thật sự có thể ăn, cũng không thể để nó cho rằng đó là công lao của nó, tránh sau này cái gì cũng nhét vào miệng.
"Thứ này nên gọi là gì? Cũng không thể cứ gọi là rễ cây được." Ngụy lão đầu hỏi.
"Sơn dược!" Giọng nói non nớt của Bình An vang lên.
"Sơn dược... Thứ này là thuốc mà Bình An từ trên núi mang về cho bà, chẳng phải là sơn dược sao?" Ngụy lão đại tự giải thích ý nghĩa của sơn dược, còn thấy cái tên này không gì phù hợp hơn.
"Được, đồ ăn mới do Bình An tìm được, cứ để Bình An đặt tên đi." Ngụy Cảnh Hòa không nghĩ nhiều, trẻ con có lẽ cho rằng thuốc hái trên núi thì đều gọi là sơn dược.
"Đúng là bảo bối ngoan của bà, nhỏ như vậy đã biết hiếu thuận với bà rồi, là phúc tinh của bà."
Ngụy lão thái vui mừng ôm Bình An lại xoa nắn một hồi, quay đầu nghiêm khắc cảnh cáo hai đứa cháu gái: "Các con không được nói chuyện sơn dược này ra ngoài, nếu không ta sẽ cho hai đứa đói bụng."
Đại Nha và Nhị Nha gật đầu thật mạnh, nói ra ngoài thì sẽ có người cướp mất, chúng cũng không ngốc.
"Đại ca, chuyện đào sơn dược không vội, việc cấp bách bây giờ là đi xử lý con heo rừng." Ngụy Cảnh Hòa nhắc nhở Ngụy lão đại đừng quên con heo rừng giấu sau nhà, trời nóng nên phải nhanh chóng xử lý.
"Cái gì? Các con còn mang về cả heo rừng?"
Ngụy lão thái và Ngụy lão đầu trợn tròn mắt, vốn tưởng rằng toàn là chuyện đau đầu, không ngờ chuyện vui lại đến liên tiếp.
Ngụy Cảnh Hòa gật đầu, kể lại chuyện Bình An gặp heo rừng và được người cứu.
Ngụy lão đầu cau mày: "Nếu thật sự là người của Trấn quốc công, chứng tỏ hoàng thượng không từ bỏ kinh thành, vậy chúng ta còn chạy nạn tiếp không?"
Ngụy Cảnh Hòa xoa đầu Bình An: "Cha, chuyện này lát nữa hãy bàn, trước tiên đi xử lý con heo rừng đã."
Ngụy lão đầu nghe hắn nói vậy thì biết trong lòng hắn đã có chủ ý, cũng phấn chấn hẳn lên: "Đi thôi, mau đi xem nào."
"Nước còn không đủ uống thì đừng đun nữa, giết xong dùng lửa đốt lông heo, đốt xong cạo sạch lông rồi xử lý luôn ở sau nhà." Ngụy lão thái động não một chút, lập tức sắp xếp.
Ba nam nhân đương nhiên không có ý kiến gì, Ngụy lão đại và Ngụy lão đầu cầm đồ nghề đi ra ngoài.
Ngụy Cảnh Hòa dắt Bình An đi theo sau.
"Đại Nha Nhị Nha ở nhà trông nhà, đặc biệt trông chừng mẹ các con cho tốt, lương thực của chúng ta đều bị cô ta giấu đi rồi, nếu cô ta chạy mất thì mọi người đều phải đói bụng. Nếu cô ta còn biết mình là mẹ các con thì nên sớm giao lương thực ra."