“Không nói cho cậu biết là sợ cậu áp lực quá mà bỏ chạy.” Quan Hoằng giải thích, “Thật ra đội chúng tôi gặp một số vấn đề nhỏ, dù bên ngoài tin tức đầy rẫy, nhưng xem ra cậu chẳng hay biết gì cả.”
Anh không nói rõ về “vấn đề nhỏ” ấy, chỉ đơn giản bảo: “Nói ngắn gọn, MS hiện đang thiếu một tuyển thủ. Tôi muốn nhờ cậu giúp một tay.”
“Tại sao lại là tôi? MS là một đội tuyển chuyên nghiệp xuất sắc như vậy, tìm người thay thế hẳn không khó, ngoài kia có bao nhiêu cao thủ giỏi hơn tôi mà.”
“Có nhiều sao?” Quan Hoằng nhìn cậu, hỏi ngược lại.
Túc Văn Nhạc nghĩ nghĩ rồi nói: “Thứ hạng cao nhất của tôi cũng chỉ đến hạng 67, phía trước tôi còn 66 người nữa giỏi hơn mà.”
“Nhưng họ không phù hợp bằng cậu.” Quan Hoằng giúp cậu đẩy đĩa sò biển đầy ắp ra trước mặt, “Ăn đi đã. MS cũng chỉ là một đội tuyển chuyên nghiệp bình thường thôi. Cậu muốn gọi thêm tôm hùm đất hay tôm sú không?”
“Được! Gọi tôm hùm đất, làm cay nhé.”
Túc Văn Nhạc quyết định, ăn no rồi nói tiếp.
Dù sao cậu cũng đã quyết định giúp Quan Hoằng, vậy thì việc thi đấu cho MS hay cùng đội "Cá Chiên Bé" chơi đêm khuya cũng chẳng có gì khác biệt…
… Có đúng không nhỉ?
*
Lần đầu gặp Quan Hoằng của Túc Văn Nhạc diễn ra rất bình thường.
Giống như mọi khi, cậu mở giao diện trò chơi, chọn chế độ đấu xếp hạng.
Sáu người xa lạ lập thành một đội, bắt đầu một trận đấu có thể thắng hoặc thua.
Điểm khác biệt duy nhất là một người chơi có ID “Cô Hồng” ngay khi vào trận đã khóa Hắc Bách Hợp.
“Wow, cậu bạn kia, chuyên chơi Hắc Bách Hợp à?”
Một đồng đội trong đội hình bỗng cảm thán. Lúc đó, Túc Văn Nhạc vừa chọn D.Va xong liền liếc nhìn nhân vật Hắc Bách Hợp của Cô Hồng.
Cậu tò mò mở hồ sơ chi tiết của đối phương: cao thủ bậc tông sư ở vị trí đột kích, nhân vật chơi nhiều nhất là Pharah, Nguyên Thị và Hắc Bách Hợp*.
( * Hắc Bách Hợp: tên gọi của Widowmaker trong phiên bản Trung Quốc của tựa game Overwatch.)
Vì Cô Hồng chỉ có thành tích trong mùa giải này, hơn nữa số trận đấu không nhiều, nên có lẽ đây chỉ là tài khoản phụ.
Dù mới chơi Hắc Bách Hợp vài trận, nhưng thành tích của anh rất ấn tượng, tỷ lệ ghi bàn cao đến 43%.
“Không phải chuyên nghiệp đâu, chỉ là chơi nhiều thôi.” Đối mặt với lời khen ngợi, Cô Hồng bình thản đáp, “Cậu bắn tỉa cũng không tệ đấy, lát nữa tôi sẽ yểm trợ phía sau cậu.”
Túc Văn Nhạc thích bầu không khí như vậy. Ngay khi trận đấu bắt đầu đã có đồng đội khen ngợi lẫn nhau, miễn là đối thủ không quá mạnh, khả năng thắng của họ rất cao.
Trong thi đấu, tâm lý đồng đội tốt quyết định rất nhiều thứ.
Cô Hồng sử dụng Hắc Bách Hợp rất xuất sắc, chưa đến 30 giây sau khi trận đấu bắt đầu đã có điểm hạ gục đầu tiên.
Túc Văn Nhạc chuyên chơi D.Va, nên luôn chú ý đến những đồng đội mạnh như vậy.
Khi đối phương nhận ra sự nguy hiểm của Hắc Bách Hợp, cậu lập tức lao tới, giúp Cô Hồng che chắn một lượng lớn sát thương.
Cuối cùng, họ giành chiến thắng.
Cô Hồng bất ngờ nói: “Cảm ơn.”
Túc Văn Nhạc còn chưa kịp hiểu lời cảm ơn đó có ý nghĩa gì thì Cô Hồng đã rời trận.
Thậm chí không thèm xem ai là MVP của trận đấu.
Cho đến ván thứ hai, họ trở thành đối thủ của nhau.
Biết Cô Hồng rất lợi hại, Túc Văn Nhạc đặt mục tiêu hàng đầu là nhắm vào anh.
Hắc Bách Hợp vốn chuyên kết liễu kẻ địch và hạ gục nhanh chóng, nhưng một người có thể hạ gục Hắc Bách Hợp ngay lập tức thì còn đáng sợ hơn nhiều.
D.Va với 600 máu và bộ giáp dày, cộng thêm độ cơ động tuyệt vời, nhắm vào một Hắc Bách Hợp thì dễ như trở bàn tay.
Cô Hồng rất thông minh, thường tránh sau tuyến phòng thủ đồng đội.
Nhưng Túc Văn Nhạc có thể tìm góc đứng hiểm hóc trong giao tranh và bắt lấy anh ngay trong tích tắc.
Bị một D.Va theo sát liên tục là trải nghiệm cực kỳ khó chịu. Cuối cùng, Cô Hồng đành phải đổi sang Xạ Thủ để đối đầu trực diện với cậu.
Sau trận đấu, anh gửi lời mời tổ đội cho Túc Văn Nhạc.
“Sau này rảnh thì lập đội chung nhé.” Anh nói.
Thế là, một người chơi đột kích và một người chơi xe tăng trở thành một cặp bài trùng hoàn hảo, ăn ý leo hạng, thậm chí có thể thảo luận chiến thuật cùng nhau.
Trong ký ức của Túc Văn Nhạc, Cô Hồng rất ít khi oán giận hay nổi nóng khi chơi game. Bây giờ mới hiểu, hóa ra là vì anh là tuyển thủ chuyên nghiệp.
*
Sau khi ăn xong, nhà hàng đã bắt đầu có khách vào ăn trưa.
“Ăn no chưa?” Quan Hoằng hỏi.
“Rồi.” Đôi mắt Túc Văn Nhạc sáng rỡ, “Ở đây tôm vẫn là ngon nhất, sò thì hơi nhạt, tôm hùm đất chưa đủ cay, nhưng mà ăn rất ngon! Món nào cũng ngon cả!”
Quan Hoằng cảm thấy Túc Văn Nhạc thật dễ thỏa mãn. Một bữa hải sản thôi mà đã vui vẻ đến mức cười tít mắt.
Anh nói: “Vậy đi thôi, dù chỉ là giúp đỡ, nhưng vẫn cần ký hợp đồng.”
“Còn một vấn đề…” Túc Văn Nhạc thành thật nói, “Tôi chơi dở lắm. Không có kỹ năng gì đặc biệt, hơn nữa chỉ biết dùng hai nhân vật.”
Một tuyển thủ chỉ biết chơi hai nhân vật, dù là dự bị ở bất kỳ đội tuyển nào cũng không thể chấp nhận được.
Quan Hoằng liếc nhìn cậu: “Cậu đánh giá thấp bản thân rồi. Đi thôi, làm một trận.”