Vừa nhìn thấy người ngồi trước bàn ăn, thân thể cao ngất của Nam Cung Kình Hiên cứng đờ, gương mặt tuấn tú từ từ hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, giống như có một tia ấm áp trong thế giới băng sơn tuyết địa, trong đôi mắt kiêu căng lạnh lùng thoáng qua một tia mềm mại.
La Tình Uyển.
Cô trở về lúc nào?
“Anh trai! Anh ngốc à! Chị Tình Uyển về rồi sao một câu anh cũng không nói? Còn nữa…..Anh nắm tay người nào đó, em thấy lạ mặt vậy, cô gái này là ai hả, mới sáng tinh mơ thế mà không biết xấu hổ cứ đứng lỳ ở nhà của chúng ta?!” Nam Cung Dạ Hi đang ăn cháo, lạnh lùng nhíu mày nhìn Dụ Thiên Tuyết, cao ngạo nói.
Bầu không khí khiến người ta hít thở không thông, ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết trong trẻo lạnh lùng lướt qua mọi người, cũng rơi vào trên người La Tình Uyển.
Bên trong phòng ăn, cô biểu thị lễ giáo và thái độ đúng mực nhất, nhất cử nhất động đều là phong thái của ŧıểυ thư khuê các, để cái muỗng xuống, ánh mắt mát lạnh xẹt qua người Dụ Thiên Tuyết, chăm chú nhìn Nam Cung Kình Hiên hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Nút áo chưa cài hết, từ phía trên đếm xuống nút thứ ba.....” La Tình Uyển nâng gương mặt xinh đẹp hào phóng lên, cười rất thoải mái: “Anh làm sao vậy, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.”
Nam Cung Kình Hiên mím thật chặt đôi môi mỏng khiêu gợi, bàn tay vẫn nắm tay Dụ Thiên Tuyết như cũ, sự lạnh lùng trong ánh mắt dần dần thối lui, giơ ngón tay thon dài lên, chuẩn xác dừng lại tại nút thứ ba trên áo sơ mi, ưu nhã cài lại.
“Trở về lúc nào?” Thái độ của Nam Cung Kình Hiên cao nhã đúng mực, anh không có biểu hiện ra cảm xúc gì quá độ, nhàn nhạt hỏi, kéo cái ghế trước mặt ra, kéo bàn tay nhỏ bé của Dụ Thiên Tuyết qua để cho cô ngồi xuống: “Tại sao không nói cho anh biết một tiếng?”
“Không biết, em cũng cảm thấy bất thình lình, tối hôm qua Dạ Hi gởi tin nhắn cho em, nói anh.....” La Tình Uyển dừng lại một chút, cười yếu ớt lắc đầu như là đang cười nhạo mình: “Em nhất thời kích động liền trở về, anh có để ý hay không? Nếu như em quấy nhiễu gây rối cho anh thì không tốt.”
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày chăm chú nhìn cô gái nhỏ trong ngực, không quen nhìn cô cứ ngồi như vậy ngay cả đôi đũa trước mặt cũng động tới, kéo cái khay qua đặt trước mặt cô cưỡng bách cô cầm dao nĩa lên, lúc này mới hòa hoãn cảm xúc một chút kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không có để ý gì hết, em về rồi thì có thể đến bên này nhiều một chút, ba ở nhà một mình cũng cô đơn, Dạ Hi phải dưỡng thai không thể đi ra ngoài quá nhiều, vừa đúng lúc em có thể trò chuyện cùng họ.”
La Tình Uển gật đầu, ánh mắt lướt qua Nam Cung Kình Hiên rơi vào trên người Dụ Thiên Tuyết, nhẹ giọng nói: “Xin chào, tôi là La Tình Uyển, tôi đã nghe qua tên của cô, Dụ Thiên Tuyết đúng không?”
Ba chữ kia ưu nhã thốt ra từ trong miệng cô gái tựa như tiên tử, Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt trong suốt như nước lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, áp chế sự tự ti mặc cảm trước mặt cô, nhẹ nhàng hít một hơi nói: “Dạ, xin chào La ŧıểυ thư.”
“Hừ!” Nam Cung Dạ Hi chợt bật ra tiếng, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy sự oán hận và ác độc: “Đồ đàn bà hạ tiện!”
Lời nói không chút cố kỵ khiến mấy người trên bàn ăn đồng loạt cau mày.
Trình Dĩ Sênh nhẹ nhàng ôm vai cô ta, sắc mặt thản nhiên như thường, lại đưa sữa tươi tới trước mặt Nam Cung Dạ Hi lần nữa, như là không muốn cho cô ta nói nhiều nữa.
“Em không thích uống sữa tươi, anh đừng có liên tục kêu em uống.....Uố.....ng!” Nam Cung Dạ Hi đột nhiên bộc phát tính khí thúi của mình, vừa lật úp ly sữa vừa nhìn chằm chằm Trình Dĩ Sênh nói, cười gằn: “Anh làm sao đó, không phải là em chửi người kia một câu cho nên mới sáng sớm anh đã nhiều lần kích động với em, em chính là muốn nói cô ta hèn hạ, nói cô ta ti tiện thì thế nào? Cô ta là người nhà của chúng ta sao? Từ đâu ra họ hàng chui ra từ khu ổ chuột! Ở nhà của chúng ta ngủ trên trên giường của nhà chúng ta, em chửi cô ta một câu cô ta dám để ý hay sao!”
Đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm người đàn ông ôn tồn như nước, tâm tình của Dạ Hi mất khống chế gào to.
Sắc mặt của Trình Dĩ Sênh hơi xanh mét, tính tình vẫn rất tốt như cũ, cầm ly sữa bị lật úp lên, phân phó người giúp việc thu dọn, dịu dàng nói: “Không muốn uống cũng không cần uống.....Ăn xong anh dẫn em ra ngoài giải sầu, em ở trong nhà nên ngột ngạt phải không?”
“Em cũng không thích giải sầu!” Tính khí của Nam Cung Dạ Hi vẫn rất thúi như cũ, vẻ mặt cao ngạo nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết, cất cao giọng nói: “Họ Dụ kia, chính cô nói coi tôi nói có đúng hay không! Tôi cũng thấy kỳ quái, cô có quan hệ gì với chúng tôi mà có thể ở đây hả? Anh trai tôi đúng là phong lưu, phụ nữ cũng nhiều, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa đưa phụ nữ lung tung dơ bẩn về nhà, bản lãnh của cô thật lớn, vào được cửa nhà còn ngồi ăn chung bàn với chúng tôi, cô không biết chị Tình Uyển phải không? Để tôi giới thiệu cho cô! Đây là vị hôn thê của anh trai tôi, bọn họ có hôn ước đó! Cô cách xa anh trai tôi một chút, đừng hạ tiện đến mức đã nhìn thấy người chính thức còn lớn lối như thế, không phải cô không biết xấu hổ, căn bản là da mặt cô quá dày!”
Không khí trong bữa ăn sáng bị phá hư hầu như không còn.
Sắc mặt của La Tình Uyển trầm xuống, bàn tay lặng lẽ rời khỏi mắt bàn, trong lòng có dự cảm xấu.
Quả nhiên, vẻ mặt kiêu căng lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên có một tia biến hóa, mấy ngón tay thon dài dần trắng bệch, căm tức nhìn em gái ruột của mình, lạnh lùng nói: “Nam Cung Dạ Hi, em tự tát vào miệng để cho nó sạch sẽ một chút, bình thường anh dạy em nói chuyện như vậy sao?!”
Giọng nói mạnh mẽ vang vang, trực tiếp bức bách đứa em gái ác độc kiêu căng!
Trong phút chốc Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt, không thể tin, cả người run rẩy, rốt cuộc không nhịn được đập bàn, thanh âm bén nhọn: “Anh, anh thật là quá đáng!! Chị Tình Uyển đang ngồi ở đây anh không nhìn thấy sao?! Dụ Thiên Tuyết chẳng qua là một con điếm tùy tùy tiện tiện tìm đàn ông để bán thân, cô ta căn bản không xứng xuất hiện ở chỗ này! Cô ta không những quyến rũ anh mà còn quyến rũ chồng của em, quyến rũ ba của con em! Tiện nhân.....Đi chết đi, con tiện nhân hèn hạ!!”
Cách xa khoảng một mét, Nam Cung Dạ Hi không nhịn được quơ lấy cái vá trong tô canh nóng hổi hắc về phía Dụ Thiên Tuyết, sức lực quá mạnh, diện tích bao phủ quá rộng, La Tình Uyển ngồi bên cạnh cũng có thể bị hắc trúng!
Sắc mặt của La Tình Uyển tức khắc tái nhợt, muốn tránh cũng không còn kịp nữa, cấp bách kêu thành tiếng! Một cái chớp mắt tiếp theo, vẻ mặt Nam Cung Kình Hiên chợt biến sắc, không chút suy nghĩ bỗng nhiên vừa đứng lên vừa kéo La Tình Uyển đứng dậy, cô khẽ kêu một tiếng, chỉ bị hắc trúng một góc quần áo, mà vá nước canh vừa mới sôi trào nóng hổi kia hoàn toàn dội thẳng vào trên mặt trên người Dụ Thiên Tuyết!!
“A!” Một tiếng kêu vô cùng thảm thương, Dụ Thiên Tuyết tránh né không còn kịp nữa, quay mặt qua, trong nháy mắt bị hắc trúng đến nửa gương mặt, nước canh nóng hổi và tóc dính bệt trên mặt, cô đau đến run rẩy cả người, đột nhiên đẩy cái bàn ra, bờ vai gầy cúi xuống run rẩy kịch liệt.
Một bãi hỗn loạn, sắc mặt La Tình Uyển càng thêm tái nhợt, lo lắng nói: “Cô không sao chứ!”
Nam Cung Kình Hiên chấn kinh đến sợ run, khẽ nguyền rủa một câu “Đáng chết” rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh Dụ Thiên Tuyết, kéo cánh tay cô qua ôm cô lên, thu vào trong ngực nhìn tình trạng vết thương của cô, vốn là gương mặt trắng nõn giờ bị phỏng một mảng đỏ bừng, nước canh nóng bốc hơi chảy xuống cổ, thấm ướt nửa người của cô.
“Em không biết tránh hay sao?! Cô gái ngu ngốc!” Lửa giận của Nam Cung Kình Hiên cuồn cuộn, đôi mắt thâm thúy như bốc lửa, nóng nảy rống lên với cô.
“.....” Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt ngân ngấn nước lên, yếu ớt lại oán hận nhìn anh, lòng cô tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Mau lên, canh đó vừa mới bưng lên, còn sôi ùng ục, có bị trúng chỗ khác nữa không, mặt bị phỏng chính là chuyện lớn rồi!” La Tình Uyển cau mày nói xong thì kéo cái ghế ra phân phó người giúp việc: “Các người mau lấy khăn lông và nước đá tới đây, nhanh lên!”
Mấy người giúp việc cũng sợ tới mức không nhẹ, cuống quít lên tiếng trả lời, vội vã đi xuống chuẩn bị.
“Không cần.” Dụ Thiên Tuyết đột nhiên khàn giọng lên tiếng, nửa bên mặt của cô đỏ ửng nhìn càng điềm đạm đáng yêu, còn có giọt nước theo cằm nhiễu xuống: “Tôi vốn không có dự định ăn bữa cơm này, xin các người thương xót, thả tôi đi, đừng để cho tôi ở trong này nghe các người chí chóe quang quác, thật rất phiền.”
Cô rất đau, nhưng vẫn nở nụ cười, trong trẻo mà lạnh lùng mang theo sự tuyệt vọng thương tâm.
Vẻ mặt của La Tình Uyển lúng túng, tâm tình khẩn trương hòa hoãn đi một ít, cũng không nói gì nữa, chỉ là chăm chú nhìn cô.
Nhưng Nam Cung Kình Hiên lại chậm rãi nhíu mày, vốn là bàn tay chạm tới vết phỏng trên mặt cô thì đau nhói trong lòng, nhưng nghe lời cô nói thì căm tức một hồi, thấp giọng nghiến răng nói: “Dụ Thiên Tuyết, cô gái đáng chết em vừa nói gì đó! Tình Uyển là lo lắng cho em, em cáu kỉnh với tôi thì thôi, em ầm ĩ với cô ấy cái gì! Tôi để cho em ở chỗ này ăn cơm uất ức em lắm hay sao?!”
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết run lên, ngẩng mặt nhìn anh, giọng run run: “Không uất ức, anh thật là nâng cao tôi, Nam Cung Thiếu Gia, hiện tại tôi không muốn ăn bữa cơm này, tôi chính là coi thường nhà Nam Cung thì thế nào! Anh có thể bóp chết tôi sao?!”
Chua xót kịch liệt sôi trào trong lòng, Dụ Thiên Tuyết giận đến ứa nước mắt, cố nén để không rơi xuống, nghẹn ngào gào lên với anh.
“Em.....” Nam Cung Kình Hiên giận đến nổi trận lôi đình, ngay trước mặt người nhà và La Tình Uyển cũng không tiện thi bạo với cô, chỉ có thể nắm cổ tay kéo cô qua cưỡng chế cô ngồi lên ghế, lửa giận ngập trời nói: “Ngây ngốc ở chỗ này cho đến khi cơm nước xong! Dụ Thiên Tuyết, tôi thật sự chính là muốn tôn trọng em nhưng em cũng không biết quý trọng! Đáng đời em bị đối đãi như vậy!”
Dụ Thiên Tuyết bị kéo đến trước bàn ăn lần nữa, nhìn bữa sáng phong phú đầy bàn, món ăn trung tây kết hợp hoàn mỹ, nước mắt ẩn nhẫn quá lâu rơi xuống ‘Boong’ một giọt, cái gì cô cũng không muốn nói nữa, chỉ có khuôn mặt tái nhợt hiển lộ rõ ràng giờ phút này cô vô cùng thống khổ và tuyệt vọng.
Lúc này cả bàn ăn mới bình tĩnh lại, mấy người giúp việc bưng nước đá và khăn lông đi tới, gương mặt Nam Cung Kình Hiên lại lạnh lùng, gầm nhẹ quát: “Bưng xuống đi! Không cần!”
Mấy người giúp việc sợ tới mức không dám nhúc nhích, không biết nên tiến hay nên lui, La Tình Uyển chăm chú nhìn mặt của Nam Cung Kình Hiên, trong lòng khẽ thở dài, ánh mắt nhìn người giúp việc ý bảo họ giờ phút này đừng chọc giận anh, hãy cứ bưng xuống thì tốt hơn.
Cô gái xinh đẹp đoan trang có tư thái ưu nhã và lễ giáo, nhẹ nhàng cau mày nhìn Nam Cung Dạ Hi, tiếng nói chầm chậm: “Em kích động như thế làm cái gì? Nơi đây là địa bàn nhà Nam Cung, em còn sợ ai khi dễ em hay sao?” Giơ tay lấy đôi đũa đưa cho cô ta lần nữa: “Bác trai cũng ở đây, đừng để cho cô ấy nhìn thấy chuyện cười của mọi người, nhanh lên, ăn xong bữa sáng rồi đi nghỉ ngơi, chắc Kình Hiên cũng sắp trễ giờ rồi.”
Nam Cung Dạ Hi căm hận nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết, vui sướиɠ trong lòng kéo dài thật lâu, cười lạnh một tiếng, lúc này mới nhận lấy đôi đũa từ tay La Tình Uyển hài lòng ngồi xuống, không, không đúng, chỉ mới chỉnh như thế vẫn còn chưa giải hận! Người phụ nữ này còn dám ngây ngốc đây, tôi, Nam Cung Dạ Hi bảo đảm sẽ chỉnh cô đến muốn chết cũng không chết được.
Một tuồng kịch náo loạn, Nam Cung lão gia cắm đầu cắm cổ thưởng thức món ăn, ông đang ăn cháo, không nói lời nào mặc cho con gái càn quấy.
Vầng trán uy nghiêm và oai phong, Nam Cung Ngạo chỉ cần nói một câu là có thể dẹp yên tình hình, nhưng ông cố tình không nói một câu nào.
Dụ Thiên Tuyết đờ người ngồi trên ghế một động tác cũng đều không có, cũng không có ai quan tâm hỏi han cô, chỉ có người đàn ông mặt lạnh ngồi bên cạnh cùng nhau chịu đói với cô, biểu tình của hai người lại khác nhau, một giận dữ xanh mét, một suy yếu vô vọng.
Cuối cùng sự hành hạ này cũng kết thúc, Nam Cung Dạ Hi đứng dậy, nhíu mày nói: “Mọi người từ từ ăn, con đi dọn dẹp phòng, chị Tình Uyển, đợi lát nữa em dẫn chị ra ngoài đi dạo phố!”
La Tình Uyển miễn cưỡng cười: “Đi đi! Tâm tình nha đầu này tốt nên cái gì cũng đều tốt!”
Nam Cung Dạ Hi cười hì hì rời đi, Trình Dĩ Sênh cũng đi theo cô ta, lại bị cô ta hung hăng trừng mắt.....Trong thời gian mang thai tâm tình của phụ nữ luôn không ổn định, Trình Dĩ Sênh vẫn ôn tồn chăm sóc trên mặt không có một chút biểu lộ, ánh mắt nhu hòa áp chế xuống toàn bộ sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
“Con đến công ty.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng bỏ lại một câu, nắm tay Dụ Thiên Tuyết đứng dậy đi ra ngoài.
“Gần đây con đúng là chú ý tới Lịch Viễn quá nhiều, sản nghiệp coi như phát triển không ngừng, lúc nào rảnh rỗi thì cũng đi xử lý đống sản nghiệp bên Italy giúp ba, đoán chừng con cũng có thể làm không tệ!” Giọng nói hùng hồn trầm thấp của Nam Cung lão gia vang lên, có điều trong lời nói có ngụ ý.
“Nói sau đi!” Nam Cung Kình Hiên vẫn lạnh lùng như cũ, không có bất kỳ tâm tình nào để ý những thứ kia, lôi kéo cô gái sau lưng rời khỏi bầu không khí lúng túng mà vắng lặng này, trong lòng bàn tay anh bàn tay nhỏ bé kia lạnh ngắt, thương yêu đau lòng đã sớm lớn hơn sự tức giận!
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đi sạch, trên bàn ăn chỉ còn lại Nam Cung Ngạo và La Tình Uyển.
Tô canh vẫn còn nóng, La Tình Uyển nếm thử một miếng, cười yếu ớt: “Tay nghề của đầu bếp trong nhà bác trai thật đúng là càng ngày càng tốt.”
Nam Cung lão gia cũng cười cười, ánh mắt thâm thúy mà lão luyện nhìn La Tình Uyển: “Uyển nha đầu, bản lãnh nhìn mặt mà nói chuyện của con bé này cũng là càng ngày càng tốt, trước kia bác ngược lại đã xem thường cháu!”
La Tình Uyển nheo mắt, mím môi cười: “Bác trai đang nói gì? Tình Uyển nghe có chút không hiểu rồi.”
Nam Cung lão gia trầm ngâm nhìn cô một hồi, nụ cười vẫn như cũ, chẳng qua uy nghiêm chiếm phần lớn: “Cháu, nha đầu này, ngược lại rất lợi hại!”
Đến thời khắc này La Tình Uyển liền im lặng, gặp phải người thông minh thì hoàn toàn không cần thiết phải giấu giếm và làm bộ, ai cũng có thể nhìn thấu lẫn nhau, như vậy, nói chuyện cũng dễ dàng vô cùng.
“Vậy về sau cháu cũng không dám đùa giỡn những loại tâm cơ này trước mặt bác trai nữa rồi, bị nhìn thấu không nói, nếu như đùa giỡn không tốt, không chính xác sẽ bị bác cười nhạo!” La Tình Uyển quay đầu đi, cười yếu ớt xinh đẹp.
“Cháu về nhà thì giúp bác hỏi thăm lão La bên kia, khi nào rảnh sẽ tìm ông ấy ra ngoài ngồi với nhau!” Nam Cung Ngạo dùng cơm xong, phóng khoáng đứng dậy, cười cười nói một câu.
Dạ, cháu nhất định nói lại với ba cháu.” La Tình Uyển đứng dậy, tự nhiên thanh thản cười.