Dụ Thiên Tuyết hoảng hồn giật nảy mình, cả người đều bị anh giam cầm từ phía sau lưng, trái tim của cô nhảy loạn thình thịch, tựa hồ cũng có thể đoán được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng mà…..Ở chỗ này? Nhà Nam Cung?! Cô không muốn!
Hai bàn tay nhỏ bé vội vàng bắt lấy hai bàn tay đang gây sóng gió trên ngực mình, sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, đôi mắt trong trẻo lộ vẻ khẩn trương cực độ: “Không được! Nam Cung Kình Hiên, anh…..Anh chú ý một chút! Không nên loạn phát tình bừa bãi!!”
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thở dốc phả ra hơi nóng hầm hập, hôn hít gò má trắng nõn đã ửng hồng của cô, lười biếng liếc qua người giúp việc nói: “Ra ngoài, cấm đi vào, lầu hai này không cần các người ở đây, nghe rõ chưa?”
Gương mặt của người giúp việc nhanh chóng đỏ lên, chợt tỉnh ngộ gấp rút cầm lấy drap trải giường đã thay và những vật dụng khác: “Dạ, tôi.....Tôi đi ra ngoài, thiếu gia!” Nói xong quay người chạy trối chết ra ngoài.
“Nam Cung Kình Hiên, anh dẫn tôi về đây chính là vì để làm việc này hay sao?!” Dụ Thiên Tuyết xấu hổ và giận tới cực điểm, đôi mắt long lanh trong suốt, cố gắng tránh né khát vọng nóng bỏng cơ hồ như thiêu đốt của anh.
“Em có ý kiến?” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, đưa tay kéo áo sơ mi của cô, một bên vai của cô lộ ra, hơi thở nóng bỏng phả ra triền miên kịch liệt: “Thời điểm tôi muốn em đương nhiên là dẫn em về chỗ của tôi, chẳng lẽ em muốn ở bên ngoài, hửm?”
“.....” Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, không biết vì sao khi đôi môi của anh lướt trên da thịt lại có cảm giác mãnh liệt như thế, đầu óc cô ong ong tác hưởng, toàn bộ lời nói cũng bị bức bách trở vào bụng một chữ cũng không phát ra được, tay cô nắm chặt drap giường run giọng nói: “Nam Cung Kình Hiên, anh chậm một chút được không? Căn bản là tôi chưa thích ứng làm phụ nữ của anh phải như thế nào, anh cho tôi chút thời gian có được hay không? Nếu như anh có nhu cầu hẳn là có rất nhiều người có thể thỏa mãn anh, tôi.....Kỹ thuật của tôi không được giỏi anh đi tìm người khác đi!”
Cô đỏ mặt khẩn cầu, trong mắt là sự sợ hãi, cô chưa từng quên hai đêm kia bị anh chiếm hữu có bao nhiêu là đau nhức, cảm giác xé rách như xỏ xuyên qua thần trí của cô, toàn thân đều như bị nghiền ép đau buốt, nước sôi lửa bỏng, vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Nam Cung Kình Hiên nghe cô nói xong quả thật muốn nổi điên, gương mặt tuấn tuấn nghẹn hồng, chính là bị câu sau cùng của cô làm cho cười gằn, một tay kéo cô quay qua đối mặt với mình, hai tay anh chống trên giường, hơi thở nóng như lửa vẩy vào chóp mũi cô: “A.....Em không biết phụ nữ thông minh chính là ngoan ngoãn nằm trên giường rồi tách chân ra thôi sao! Em không cần kỹ thuật, Dụ Thiên Tuyết, hôm nay tôi muốn cho em biết có phải lần nào cũng là bị tôi cưỡng bách hoan ái hay không, hôm nay tôi sẽ làm cho em chủ động, em chờ đó mà coi!”
Trong đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết có nông nông sâu sâu kinh hãi, lại bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm, giọng nói trong trẻo từng chữ rõ ràng: “Anh đừng nằm mơ! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng tự nguyện qua, có phải cưỡng bách hay không chính anh rõ nhất, không cần tôi nhắc nhở! Tại bữa tiệc ngày đó, nếu không phải anh ép buộc mang tôi về đây, tôi tuyệt nhiên cũng sẽ không có dây dưa cùng anh! Thời điểm đó anh thế nào không suy nghĩ một chút coi tôi có tình nguyện hay không?! Có phải rất đau hay không?! Cái tên khốn kiếp này!”
Cô nói xong liền kích động, nhớ tới ngày đó say rượu bị anh đưa về nhà Nam Cung, điên cuồng tàn sát giày vò cả đêm, cô sợ đến toàn thân run rẩy, trong mắt là lửa giận và sự oán hận, nước mắt dâng trào kịch liệt.
Lại một lần nữa bị đâm đau, Nam Cung Kình Hiên nhìn cô chằm chằm, gương mặt tuấn tú đỏ lên không phản bác được, thở gấp lạnh lùng buông cô ra, tức giận nói: “Với phụ nữ bướng bỉnh như em thì không cần phải rõ ràng! Tóm lại bây giờ lăn đi tắm cho sạch sẽ, tôi không thích đụng chạm phụ nữ bẩn thỉu dơ dáy! Còn nữa.....Đừng có quên lần này là em vì Dụ Thiên Nhu mà chính miệng đáp ứng tôi đó, bán không nổi cũng khỏi cần nói điều kiện với tôi! Hừ!”
Bàn tay anh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khinh miệt mà hờ hững thoáng nở nụ cười, rồi lại lạnh lùng buông cô ra.
“.....”Dụ Thiên Tuyết ngã trên giường, tay vịn hộc tủ ở đầu giường để ổn định thân thể, cô cắn chặt môi, chua xót mãnh liệt dâng lên trong lòng, không sai, cô đã đáp ứng rồi, đó là cách duy nhất để cô có thể cho ŧıểυ Nhu ra nước ngoài! Ừ, Dụ Thiên Tuyết, mày đã bán, mày đã sớm bán thân còn ở đây giả bộ trong trắng trinh khiết cái gì nữa?!
Giống như bị một bạt tay hung hăng tát lên gò má, đầu óc của Dụ Thiên Thiên ong ong tác hưởng, lau nước mắt đứng lên đi về phía phòng tắm, đây chính là con đường cô đã lựa chọn, coi như có quỳ gối cũng phải đi cho đến cùng!
Tiếng nước chảy rắc rắc, không lớn, lại đủ để trêu chọc khiêu khích thần kinh người khác.
Nam Cung Kình Hiên tựa người vào đầu giường nhìn tài liệu, nhưng từ đầu đã không đọc nổi, quăng tài liệu sang một bên, mặt lạnh lùng đi qua vặn tay nắm cửa, lại phát hiện cô gái đáng chết kia vậy mà đã khóa cửa từ bên trong!
Hừ!
Đôi mắt sâu xa của anh rõ ràng cháy bỏng, tóc trên trán anh anh ánh sáng, bước thối lui quay về, chờ lát nữa cô ra ngoài sẽ dọn dẹp cô!
Mãi cho tới khi tắm xong, Dụ Thiên Tuyết mới phát hiện trừ khăn tắm để cô quấn người ra thì cái gì cũng không có, vừa mới đắm chìm trong khổ sở vậy nên quên mất không mang theo đồ ngủ vào! Hơn nữa hiện tại cô vẫn đi chân không trong phòng tắm, cả người tỏa ra hơi nước và thơm ngát sữa tắm, không còn cách nào, chỉ có thể lấy khăn tắm quấn kín thân thể.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho anh đi vào? Tên khốn kia hình như đã đuổi hết toàn bộ người giúp việc đi rồi!
Dụ Thiên Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng khẽ nguyền rủa, đi tới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, nắm chặt khăn tắm nhìn về hướng giường ngủ, hít một hơi nói với người đàn ông cường tráng: “Tôi không có quần áo, anh có thể cho người đi lấy một hai bộ giúp tôi được không? Bất cứ quần áo gì cũng được!”
Nam Cung Kình Hiên ngước lên, đôi mắt anh đen bóng như một cái hồ sâu thẳm thẳm không thấy đáy.
“Tắm sạch rồi?” Anh ưu nhã đứng dậy, kiêu căng nhìn cô chăm chú, chậm rãi đi về phía cô.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi gật đầu một cái, nhìn anh càng lúc càng đến gần thì động tác bắt đầu sợ sệt, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt tay nắm cửa, nghĩ trước khi anh đi qua đây sẽ đóng cửa lại, không ngờ động tác của Nam Cung Kình Hiên nhanh hơn, khi khe cửa chỉ còn lại nửa cm thì nháy mắt ‘Sầm!’ một tiếng, tay anh đã chống lên cánh cửa, hung hăng đẩy cửa phòng tắm mở ra, đưa tay chuẩn xác không sai lệch bắt được cổ tay trơn mịn trắng noãn của Dụ Thiên Tuyết, một phát mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực.
“Bây giờ còn cùng tôi chơi đùa, hửm?” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu chống đỡ cái trán của cô, hơi thở hừng hực áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn, cô gái này, lúc để mặt mộc không trang điểm cư nhiên cũng xinh đẹp quyến rũ người ta thế này! Anh chìm đắm trong hương thơm thoang thoảng tản mát ra từ người cô, quả thực không nhịn được, bỗng chốc le lưỡi liếʍ gương mặt của cô, ánh mắt như là dã thú muốn cấu xé con mồi!
Dụ Thiên Tuyết giật nảy mình, cũng không dám động đậy, chỉ cảm thấy mình đang dán sát cơ thể anh, bộ dáng anh bây giờ giống như một con báo, nóng như lửa, khẩn trương căng thẳng, vận sức chờ phát động vùi lấp ở bên trong cơ thể mềm mại của cô, hung hăng nghiền nát cô!
“Anh.....Anh chậm một chút.....Tôi.....” Khuôn mặt tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết ửng hồng không bình thường, sợ đến mức không dám chạm vào thân thể của anh, trải qua thống khổ ở hai lần trước khiến cho cô sợ muốn chết, cô sợ người đàn ông này bộc phát sức lực bừng bừng mạnh mẽ!
Trong cổ họng của Nam Cung Kình Hiên phát ra thanh âm khát vọng, cúi đầu hôn lên mặt và cần cổ của cô, lung tung mà đói khát, thở hổn hển thô suyễn nói: “Yên tâm, lần này tôi sẽ dịu dàng, không cần sợ như vậy!”
Nói xong anh bồng Dụ Thiên Tuyết lên, nặng nề đè lên trên giường, trọng lượng của hai người làm chiếc giường lớn mềm mại lún sâu xuống, Nam Cung Kình Hiên như hóa thân thành dã thú, trầm thấp gầm gừ hôn cô lung tung, như cuồng phong mưa bão cuốn lấy thần trí cô, từ trán đến chóp mũi, từ gò má đến hõm cổ, sau cùng anh mới bưng mặt cô hung hăng bao trùm đôi môi đỏ tươi bóng mọng.
Say mê đắm đuối thế nhưng chưa đủ.
Dụ Thiên Tuyết vẫn còn sợ đến sắc mặt trắng bệch, tay gắt gao nắm chặt drap giường không buông ra, bị anh hôn kịch liệt khiến toàn thân run rẩy, muốn tránh, bàn tay anh lại mạnh mẽ bóp chặt eo của cô, tuyệt nhiên không có mảy may trốn thoát.
Đêm như thế này, đã định trước khó có thể yên ả!
“.....” Dụ Thiên Tuyết đau ngâm lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhíu chặt mày, ngay khi anh tiến nhập thì trong nháy mắt cứng ngắc đờ người.
Nam Cung Kình Hiên vốn cho là cô đã chuẩn bị tốt, đã đủ động tình, lại không nghĩ rằng cô vẫn còn căng thẳng hồi hộp như vậy, chỉ có thể cố nén khát vọng của bản thân, mồ hôi đầm đìa chống đỡ thân mình, một tất một tất chầm chậm tiến vào, cúi đầu liếʍ láp vành tai của cô, hơi thở hổn hển thô suyễn, giọng khàn khàn dịu dàng dụ dỗ cô: “Không nên chặt thế này.....Thả lỏng.....Em như vầy tôi căn bản không nhúc nhích được.....Ngoan.....”
Thần sắc của Dụ Thiên Tuyết mê loạn xinh đẹp đến rung động lòng người, vịn bờ vai anh đau đớn nhíu chặt mày, bị sự khát vọng và đau đớn tán loạn trong thân thể hù dọa, thần kinh căng thẳng của cô như bị một dòng nước ấm tách ra, đột nhiên thống đau cô ngâm lên một tiếng, vật trướng nóng của anh đã hoàn toàn xuyên vào.
Nam Cung Kình Hiên chưa bao giờ thử qua cảm giác đè nén khát vọng của mình như thế, đôi mắt thâm thúy đỏ hồng, động tác vẫn rất chậm, có lực mà nhẹ nhàng muốn lấy lòng cô gái dưới thân, hơi thở thô suyễn hổn hển ở bên tai cô dụ dỗ, anh dịu dàng dụ dỗ mãi đến khi cảm giác được cô cũng có cảm giác, lúc này mới nhẹ khép hai chân của cô lại hướng dẫn cô quấn chặt hông của anh, thăm dò tìm tòi vào sâu hơn!
“Đừng…..Chậm một chút…..Anh chậm một chút…..” Dụ Thiên Tuyết nghẹn ngào nắm chặt hai tay của anh, mấy đầu ngón tay nhợt nhạt bấu vào thịt của anh, trong mắt bỗng nhiên ứa ra nước mắt, rưng rưng khiến người ta thương tiếc.
“Chậm lại không được…..Thiên Tuyết, ôm chặt!” Nam Cung Kình Hiên thở gấp thô suyễn gầm nhẹ, hơi thở nóng bỏng phun vào màng nhĩ cô!
Cô bắt đầu có thể cảm nhận được hoan ái tuyệt vời, quấn chặt lấy anh, ở dưới thân anh run rẩy than nhẹ.....
Nam Cung Kình Hiên nghe thanh âm kia quyến rũ tới cực điểm, sống lưng vọt lên từng đợt khuây khỏa! Anh ngửa đầu hít sâu một hơi, gương mặt tuấn tú đỏ lên, càng ác liệt xỏ xuyên nhanh hơn, trong lúc cô nức nở nghẹn ngào anh lên tiếng gầm nhẹ: “Dụ Thiên Tuyết…..Em quả thật…..Ách!”
Anh gần như điên cuồng, ra vào kịch liệt, làm cho người dưới thân không nhịn được thét chói tai lùi về sau, bị anh túm trở lại ép vào trong ngực hung hăng hành hạ!
Đêm, trở nên cuồng loạn.
Dụ Thiên Tuyết không biết mình đã thoải mái quyết liệt lên đỉnh bao lâu, thanh âm đã khàn khàn, thân thể yếu đuối ướt mồ hôi dầm dề, giờ phút này Nam Cung Kình Hiên lại hung hăng bóp bầu ngực no đầy mẫn cảm của cô, cô run rẩy co giật hét lên một tiếng, nghênh đón một vòng điên cuồng đoạt lấy sau cùng của anh, hai người quấn thật chặt cùng nhau, run rẩy kịch liệt bạo phát kích tình.....
Đêm đã quá khuya, Dụ Thiên Tuyết mồ hôi dầm dề, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn bộc phát kích tình khiến người ta thương yêu, Nam Cung Kình Hiên thở dốc chốc lát mới từ trên người cô rên lên một tiếng ôm cô vào trong ngực mà hôn, gương mặt tuấn tú của anh ửng đó, mày hơi nhíu lại, nếm không đủ yêu cũng không đủ, trước giờ không biết, thì ra là ra sức lấy lòng một cô gái có thể đạt được sự điên cuồng vui sướиɠ đến như thế, thân thể của cô ướt mềm chặt khít, như một đóa hoa chậm rãi nở rộ trong lòng anh, mặc anh đòi lấy thương yêu, cảm giác kia thế nhưng tuyệt vời khoái hoạt khiến cho anh phải điên cuồng…..
“ŧıểυ Nhu…..” Dụ Thiên Tuyết run run kêu lên, trong hôn mê rơi nước mắt, thân thể mệt mỏi bủn rủn tột cùng từ từ cuộn mình lại, dựa sát vào thân thể ấm áp của anh.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô co rút vào trong lòng mình, trái tim không tự chủ được mà rung động, trong lòng mơ hồ nhói đau!
Cúi đầu thở dài ôm cô vào lòng, hơi thở nóng bỏng của Nam Cung Kình Hiên vẩy vào khóe môi ngọt ngào của cô, giọng nói ám ách: “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt…..Yên tâm, hửm? Đừng khóc nữa…..”
Người thân duy nhất cứ như vậy rời đi, anh có thể hiểu tâm tình cùa cô, giờ phút này đã mê mang mới bộc lộ ra sự yếu đuối của cô, cô gái này, quả nhiên chỉ có thời điểm giằng co cùng anh mới bướng bỉnh như thế kia!
Chẳng qua là sự đau đớn và thương tiếc trong lòng anh tại sao lại mãnh liệt đến như vậy?
Nam Cung Kình Hiên chầm chậm cau mày, cố nén để cho mình không suy nghĩ nữa, nhưng vẫn là nhịn không được ôm cô thật chặt, giống như hai đứa trẻ sinh đôi dính nhau không muốn rời khỏi thân thể ấm áp của cô, anh vẫn chặt chẽ bá chiếm chưa rút khỏi bên trong cơ thể cô, cúi đầu kêu rên, triền miên mà dịu dàng hôn cô, đến tận lúc cô thôi run rẩy khóc thúc thít, co rút trong ngực anh ngủ thật say.
Chết tiệt.....Cô bất quá chỉ là phụ nữ anh đoạt lấy để tiết dục mà thôi, anh, Nam Cung Kình Hiên sẽ không hãm sâu vào!
Nhưng không có cách nào, anh đã bắt đầu không nhịn được mà thương yêu cô.....
Một tháng, Dụ Thiên Tuyết, tôi phải từ bỏ em!
Trong lòng Nam Cung Kình Hiên thầm chửi rủa, gương mặt tuấn tú lộ vẻ mê ly mị hoặc, thân thể cũng hơi mệt mỏi, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
*****
Rạng sáng ở sân bay, chuyến bay chở hành khách từ từ đáp xuống đường băng, dấy lên một trận gió không nhỏ.
Không khí lạnh thấu xương, một bóng dáng xinh đẹp mặc trên người cái áo khoác tinh xảo màu xanh lục, cô kéo va li hành lý đi ra, đôi mắt trong trẻo thoáng nhìn phong cảnh bên ngoài, vẫn là nơi chốn quen thuộc, chẳng qua là trước mặt có chút bỡ ngỡ mà thôi.
“La ŧıểυ thư, tôi đã tới.” Phía sau lưng cô, hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh tiến tới gần.
La Tình Uyển nhìn người đó một cái, đưa va li hành lý trong tay cho anh ta, nở nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn.”
“La ŧıểυ thư là về nhà trước sao? Tiên sinh và phu nhân cũng không có thông báo trước, hiện tại thời gian quá sớm, chỉ có thể gọi điện thoại thông báo trước cho tiên sinh.” Lái xe phía trước nhẹ giọng hỏi.
La Tình Uyển không nói lời nào, chỉ là liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại di động của mình, có chút sững sờ mất hồn.
Làm sao cô lại không giữ được bình tĩnh như vậy, nhất thời kích động liền chạy về đây?
Điều này thật sự là không phù hợp với tính tình của La Tình Uyển cô, gặp chuyện luôn trầm tĩnh quả quyết, không gì có thể lay động kế hoạch cô đã định.
Trong điện thoại lẳng lặng có một tin nhắn, ký tên ‘Dạ Hi’, nội dung là: “Hôm nay anh trai đưa người phụ nữ kia về nhà, bọn họ ở trên lầu làm việc đó, thật ồn ào, chị Tình Uyển, chị tán gẫu với em đi!”
Nội dung và mục đích rõ ràng như vậy, quả nhiên là phong cách của Nam Cung Dạ Hi.
Trong xe có chút lạnh, La Tình Uyển kéo chặt áo khoác, đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: “Đi biệt thự nhà Nam Cung, bác trai luôn luôn dậy sớm, hiện giờ hẳn là đang luyện thái cực quyền trong hoa viên mới đúng.” Cô nhẹ nhàng cười: “Chúng ta tới đó thăm viếng bác ấy trước.”