Thời điểm bọn họ chạy tới viện điều dưỡng đã là giữa trưa.
La Tình Uyển kêu cơm nhưng chưa có ai đưa tới, sắc mặt cô ta rất tệ, thân thể cũng rất yếu, không muốn ra đi ngoài gặp người, chẳng qua đã hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không ai đưa cơm tới, cô ta khó có thể chờ tiếp, đành xuống giường đi ra ngoài.
Nhưng không ngờ, vừa đi tới cửa phòng định duỗi tay mở cửa thì cửa đã bị mở ra.
Thân ảnh phong lưu phóng khoáng của Lạc Phàm Vũ xuất hiện ở trước mặt.
La Tình Uyển giật mình hoảng sợ, sắc mặt càng trắng bệch, bỗng nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, lại cảm thấy mất mặt, trong lúc cô ta ở viện điều dưỡng không có bạn bè quen thuộc nào tới thăm, sắc mặt cô ta cực kỳ tệ, tuy rằng vẫn xinh đẹp như cũ nhưng thần thái đã không còn như trước, cô ta run giọng nói: “…… Lạc Phàm Vũ, sao anh lại đến đây?”
Lạc Phàm Vũ cười cười: “Rất ngoài ý muốn đúng không, La ŧıểυ thư? Nếu đã dám động tay động chân, sao không nghĩ tới tôi sẽ đến?”
La Tình Uyển run lên, trên mặt không còn chút máu:“Anh nói cái gì tôi nghe không hiểu, tôi chỉ muốn ra ngoài gọi cơm……”
“Nghe không hiểu thì nói cho đến khi cô hiểu, cũng không có gì khó.” Nam Cung Kình Hiên đẩy cửa đi vào lạnh giọng nói, Lạc Phàm Vũ vẫn cười cười, hai tay đút vào túi quần, tự giác lui ra ngoài đóng cửa lại, thay bọn họ canh chừng.
La Tình Uyển sợ tới mức ba hồn rớt hai hồn, cô ta biết hiện tại mình có bao nhiêu chật vật, muốn lấy gì đó tới che đậy lại, sắc mặt tái nhợt giống hệt tờ giấy trắng.
“Kình Hiên, sao anh đến đây……” La Tình Uyển lui về phía sau một bước, vuốt vuốt tóc, có chút chột dạ: “Em cũng định tìm anh, em biết mấy ngày nay anh đang làm gì, em xin anh, cầu xin anh buông tha cho công ty của ba em đi, hiện tại bọn họ chính là đang kéo dài hơi tàn, không có công ty nào muốn hợp tác với công ty của ba em nữa, dù anh không cưới em, dù anh triệt hết cổ phần ở La thị, cũng xin anh đừng cắt đứt đường sinh tồn duy nhất của ba em được không?”
“Phải không?” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, đôi mắt lạnh lẽo cất giấu vài phần hung ác nham hiểm, nhẹ nhàng nhéo cằm cô ta: “Cô đang cầu xin tôi à? Sao tôi cảm thấy hẳn là tôi nên cầu xin cô mới đúng…… Van xin cô có lòng tốt một chút, như vậy thì khi xuống địa ngục cô sẽ dễ chịu hơn vài phần, không đến mức phải tổn thọ ở kiếp sau.”
Miệng lưỡi anh âm lãnh, làm cho La Tình Uyển rùng mình một cái.
Cô ta mở to hai mắt nhìn, hô hấp gian nan, mang theo chút sợ hãi chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
“Cô giấu Trình Dĩ Sênh ở nơi nào? Nói!” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên hoàn toàn lạnh như băng, gầm nhẹ nói.
La Tình Uyển có cảm giác chút hô hấp cuối cùng của trái tim mình đã bị người bóp chặt, sắp hít thở không thông…… Nước mắt chảy ra, không nghĩ tới chuyện xấu cuối cùng mình làm vẫn bại lộ ở đáy mắt anh…… Cô ta muốn cười, chẳng qua cười thì nước mắt liền rớt ở khóe miệng, cô ta muốn nói với anh, nói gần đây cô ta và người nhà trải qua có bao nhiêu thảm, cô ta cũng không muốn xấu xa như vậy……
“Nói chuyện!” Nam Cung Kình Hiên hung hăng siết chặt cằm cô ta, đôi mắt hằn tơ máu tràn đầy sát khí.
“Kình Hiên…… Em biết anh cảm thấy em rất xấu xa, em thật sự rất xấu xa…… Nhưng anh có thể lý giải em không? Có một số việc em cũng là bị buộc……” La Tình Uyển nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn anh, mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Em xin anh đừng chỉ nhìn thấy những chuyện xấu mà Trình Dĩ Sênh đã làm với Dụ Thiên Tuyết, anh nhìn em đi! Căn bản là em không có dơ bẩn như thế …… Em là bị anh ta cường bạo mới trở thành dơ bẩn, tội của em cũng không đến nỗi không thể tha thứ, chính anh ta đã uy hiếp em —— anh ta cầm chút tôn nghiêm cuối cùng và hy vọng của ba em để uy hiếp em !! Van xin anh hãy nhìn kỹ lại…… Anh hãy đặt mình vào vị trí của em mà tự hỏi…… Em cầu xin anh……”
Mấy ngón tay tái nhợt của cô ta nắm chặt tây trang của anh, hèn mọn mà cầu xin.
Hết chương 311