Thời điểm đi ra, vẻ mặt cô vẫn còn có chút hoảng hốt.
"Sao rồi? Kết quả thế nào?" Nam Cung Kình Hiên đi tới, nhẹ nhàng nắm tay cô kéo cô vào trong ngực, trong đôi mắt thâm thúy lộ vẻ khó nói nên lời.
Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới phản ứng được, nhìn gương mặt tuấn lãng như thiên thần của anh, theo bản năng giấu tờ xét nghiệm ra sau lưng, không muốn cho anh thấy, run giọng nói: "Anh muốn kết quả gì?"
Nam Cung Kình Hiên nhìn ra cô né tránh, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt, ôm chặt cô, ngón tay ưu nhã cầm bàn tay nhỏ bé của cô, rút tờ xét nghiệm: "Kết quả gì anh cũng tiếp nhận, em cho là sao?"
Dụ Thiên Tuyết muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, anh giơ tờ xét nghiệm lên cao nhìn thật kỹ, một cánh tay rắn chắc ôm cô thật chặt vào trong ngực, nhẹ nhàng đọc từng chữ phía trên đó, bỗng nhiên màu mực đậm dường như phát ra một tia sáng chói mắt.
"......" Dụ Thiên Tuyết nhón chân cũng không với tới tờ xét nghiệm, chỉ có thể nhẹ giọng trách móc: "Anh đừng giơ cao như vậy, sợ người khác không thấy được phải không? Anh...... Không cảm thấy vô lý sao? Em còn không nhớ rõ là lúc nào, sao có thể thụ thai, hơn nữa đã hơn hai tháng? Điều này sao có thể!"
Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ phức tạp, ôm cô thật chặt, hồi tưởng lại từng chi tiết khi ở bên cạnh cô.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Giữa bọn họ có quá nhiều rối rắm, hình như anh cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, chứ nói chi là muốn cô...... Nhưng trong ký ức nhớ có mấy lần, cũng bởi vì mất khống chế, anh thật sự không có làm bất kỳ biện pháp phòng tránh......
Dụ Thiên Tuyết bị ánh mắt hung dữ của anh dọa sợ, nhất thời không tự chủ được hồi tưởng lại mỗi lần bọn họ thân thiết, một lần kia, từ biệt thự Nam Cung trở về, bọn họ say mê quấn quýt, quấn nhau cho đến lúc về đến nhà, lần ý loạn tình mê đó, bọn họ đã rất mất khống chế......Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Gương mặt nóng bỏng, Dụ Thiên Tuyết cắn môi, khàn giọng trách móc: "Là tại anh không làm biện pháp phòng tránh, nhất định là do anh quên mất, mới có thể xảy ra chuyện này!"
“Anh và người anh yêu ân ái với nhau còn cần làm biện pháp gì?" Anh nghi vấn.
"Nhưng em chưa nghĩ lại muốn có đứa nhỏ!" Dụ Thiên Tuyết có chút nóng nảy, cầm lấy tờ xét nghiệm trong tay anh, nói: "Nhưng bây giờ không có cách nào đổi ý, thật sự có rồi, anh......"
Nam Cung Kình Hiên cầm lấy tay cô, làm cho tờ xét nghiệm mỏng manh kia vò thành một cục, đặt ở ngực mình.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Anh ôm cô thật chặt, giống như người bị khát khô, cuối cùng cũng gặp được mưa rào, vùi đầu trong cổ của cô, ngửi mùi hương của cô, ôm chặt như thế, khiến cô sắp hít thở không thông.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Thiên Tuyết......" Giọng anh khàn khàn, giống như phát ra từ lồng ngực, khàn khàn mà ảm đạm, có sức mạnh xâm nhập lòng người, xông phá màng nhĩ của cô, rưới vào trái tim cô: "Thiên Tuyết...... Em không biết anh có bao nhiêu cảm kích khi biết em mang thai con của anh lần nữa...... Đây là con của chúng ta, của chúng ta......"
Giọng anh khàn khàn cường điệu ba chữ này, đôi môi ấm áp dán sát bên tai cô, dùng thanh âm gần trong gang tấc đầu độc cô: “Không phải em cần con chứ? Anh rất muốn...... Anh cực kỳ muốn......"
Dụ Thiên Tuyết nhắm mắt lại, lông mi rung động, bị sự ôn tồn cố ý của anh làm cho cảm động, gần như không tự chủ được mà ôm lấy thắt lưng tinh tráng của anh, vùi mặt vào trong lồng ngực anh: "Em không biết...... Em không nghĩ tới nó sẽ đến nhanh như vậy...... Em không có chuẩn bị, thậm chí chúng ta còn chưa kết hôn......"
"Rất nhanh chúng ta sẽ kết hôn, những điều này không phải là vấn đề......" Nam Cung Kình Hiên vuốt tóc cô, giọng khàn khàn nói.
"Người nhà của anh vẫn còn chưa tiếp nhận em......"
"Bọn họ sẽ tiếp nhận em...... Lại càng sẽ tiếp nhận đứa nhỏ trong bụng em......"
"Kình Hiên......"
"Anh ở đây."
Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên nhìn anh, thậm chí trong mắt còn có nước mắt, nhỏ giọng nói: "Có biết em hận anh chết đi được hay không, lúc trước, khi anh muốn phá bỏ ŧıểυ Ảnh...... Khi đó, căn bản là em không hề yêu anh, nhưng em không muốn con của em cứ như vậy mà chết non......"
"Xuỵt......" Ngón tay cái của Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng phủ lên cánh môi đỏ tươi mềm mại của cô, vuốt ve nhè nhẹ, ánh mắt thâm trầm mà dịu dàng: "Không nên, Thiên Tuyết...... Đừng nhớ mãi những chuyện không tốt kia, anh sẽ dùng cả đời để đền bù những gì anh đã tổn thương em, cho đến khi nào em không còn nhớ mới thôi......"
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng chống trán vào trán của cô, giọng khàn khàn nói: "Anh rất thích bảo bảo này, anh cực kỳ thích...... Chúng ta cùng nhau bảo vệ con, sinh con ra, có được không......"
Mắt Dụ Thiên Tuyết ươn ướt, hai cánh tay quấn lên cổ anh, nhón chân ôm anh thật chặt.
*****
Hoàng hôn đìu hiu, bên trong khu Bích Vân có âm thanh sột soạt.
Gió đêm khe khẽ thổi, trong tay Thiên Nhu cầm một bức thư thông báo của công ty nào đó, trong lòng có một loại cảm giác giải thoát, lôi kéo rương hành lý đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại căn hộ xa hoa này, còn có một vài ngọn đèn nhỏ mà mình cố ý bật sáng trong phòng, lẳng lặng nhìn một lát, xoay người rời đi.
"Vị ŧıểυ thư này, xin hỏi cô muốn dọn khỏi đây sao? Dời đến nơi nào?" Bảo vệ gác cửa nhìn thấy, đi ra cau mày ngăn cô lại.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Thiên Nhu ngước mắt nhìn anh ta chốc lát, nghiêng đầu nói: "Anh là người của ai? Là người của Nam Cung, hay là chỉ là bảo vệ gác cửa ở nơi đây mà thôi?"
Bảo vệ gác cửa nhẹ nhàng gật đầu: "Lạc tiên sinh và Nam Cung tiên sinh đã thông báo, một khi có người đi ra ngoài đều phải hỏi thăm, trừ khi chính bọn họ đưa người đi, hơn nữa, vị ŧıểυ thư này, chung quanh đây đều có tai mắt của Nam Cung tiên sinh, cô nhất định phải đi ra ngoài bây giờ sao?"
Thiên Nhu cười cười, lắc đầu.
"Làm sao anh biết, bọn họ không biết tôi, bọn họ chỉ tới để bảo vệ chị của tôi." Cô nhẹ giọng nói, giống như là lầm bầm lầu bầu, cũng giống như đang quả quyết một sự thật.
"Tôi ở căn hộ phía sau của tòa nhà, chỉ là cư dân bình thường mà thôi, anh không cần khẩn trương, nếu có người hỏi tới anh cứ nói là chưa từng thấy tôi đi ra, dù sao thì cũng sẽ không có ai hỏi tới đâu." Thiên Nhu hắng giọng nói.