Trong lòng của Dụ thiên Tuyết vô cùng khẩn trương, té ngã trên ghế phụ, cô cau mày ngồi dậy liều mạng vỗ cửa xe, nhưng đã bị anh đóng lại rồi.
“Anh.....Mở cửa! Nam Cung Kình Hiên, anh mở cửa!”Rất nhanh, bàn tay nhỏ bé của Dụ Thiên Tuyết cầm tay nắm cửa, cô dùng sức mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì căng thẳng.
Chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt quật cường của cô, sắc mặt đang giận dữ của Nam Cung Kình Hiên xanh mét, anh đi vòng qua xe ngồi vào ghế lái, nhấn ga phóng nhanh về phía trước.
Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa cài dây an toàn, lúc chiếc Lamborghini lao đi cô bị nhào tới phía trước suýt đụng mặt vào kiếng xe, cô kêu lên một tiếng đưa tay chống đỡ, vội vàng túm lấy hai bên thành ghế.
Trong lòng bỗng cảm thấy nguy hiểm, cô bắt đầu lo sợ, nhìn gò má của anh, cả người cũng phát rét lạnh.
“Anh đưa tôi đi đâu?!” Thanh âm của cô cũng run rẩy.
“Ngoan ngoãn ngồi yên, bằng không tôi không đảm bảo sẽ không kích động bóp chết cô!” Nam Cung Kình Hiên lạnh mặt nói.
“Anh.....” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết lúc trắng lúc hồng, sợ hãi cùng chua xót đan xen trong lòng, cô thử hít thở nhẹ, nhỏ giọng giải thích: “Nam Cung Kình Hiên, thật sự không phải là tôi nói.....”
Giờ phút này, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, anh hung hăng ngoặt tay lái quẹo xe một cái, thân thể của Dụ Thiên Tuyết bị va mạnh vào sườn xe, đầu cũng bị đụng mạnh ‘Cốp!’ vào cửa kính xe!
“A!” Mắt của Dụ Thiên Tuyết nhất thời nổ đom đóm.
Đau quá.....Cô cau mày cắn môi, gắt gao che một bên đầu, co rút ở trong chỗ ngồi.
Nam Cung Kình Hiên nghe được tiếng kêu của cô, thanh âm đau đớn, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo tức thời bị thu hút, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, thoáng chốc chợt đau lòng, nhưng ngay sau đó chỉ vì một câu nói của cô mà tan thành mây khói.
“Nam Cung Kình Hiên, anh quả thật khốn kiếp!” Dụ Thiên Tuyết bật thốt ra, lửa giận bốc lên, đôi mắt trong suốt lộ ra sự uất ức.
Chiếc Lamborghini màu đen đột nhiên dừng lại trước một tòa nhà!
Dụ Thiên Tuyết nắm chặt dây an toàn mới không để mình nhào tới trước, dây an toàn thít chặt khiến hô hấp của cô căng lên, đến lúc cô nặng nề ngã trở lại chỗ ngồi, tòa nhà ngoài cửa xe lại làm cô nín thở, cả người cũng trở nên khẩn trương.
....Anh đưa cô tới đây làm gì?
“Xuống!” Nam Cung Kình Hiên mở cửa xe, cúi đầu mở dây an toàn cho cô, trực tiếp kéo cô ra ngoài.
Động tác vẫn thô lỗ như cũ, Dụ Thiên Tuyết lại không có thời gian để ý tới cánh tay bị trật khớp đang đau đớn, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn vào mắt của anh, giọng cô run run: “Nam Cung Kình Hiên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Để cho cô cũng nếm thử một chút loại mùi vị này!” Thanh âm giận dữ của anh vang lên bên tai cô: “Tôi đã cảnh cáo cô từ trước, Dạ Hi là đứa em gái mà tôi thương yêu nhất, Dụ Thiên Tuyết, cô dám quên, tôi sẽ để cho cô cả đời phải nhớ! Cả đời cũng không dám không nghe lời tôi!”
Dụ Thiên Tuyết đã mất đi hơi sức nói chuyện, trong lúc bị anh kéo lên lầu đầu óc của cô liều mạng xoay mòng mòng, sợ hãi, suy đoán, không dám bước lên trước! Nam Cung Kình Hiên mang cô tới.....Lại là viện an dưỡng Thiên Nhu đang điều trị!
“Thiên Tuyết?” Lam Úc thấy cô xuất hiện ở viện an dưỡng vào giờ này thì kinh ngạc kêu một tiếng, nhưng càng khiến anh ngạc nhiên hơn chính là cô đang bị một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ lôi kéo, thân thể cao to của người đàn ông càng làm nổi bật bóng dáng mảnh khảnh yếu đuối của cô.
Tầm mắt của Dụ Thiên Tuyết nhìn sang, ánh mắt mơ hồ hoảng hốt rơi vào người Lam Úc.