Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn dính tí cola, hàng lông mi dài ướt nhẹp run rẩy, Nam Cung Kình Hiên nhìn mà đau lòng, lửa giận bùng cháy trong lồng ngực, như muốn thiêu đốt che lấp cả mặt trời!
"Đám khốn kiếp không có mắt này......" Đôi mắt thâm thúy lộ ra sát khí, chăm chú cẩn thận tra xét những dấu vết nhếch nhác trên mặt Dụ Thiên Tuyết, thấp giọng nghiến răng phun ra mấy chữ, ở chung quanh, người vẫn đang kêu gào mắng chửi hỗn loạn, có người cầm chai nước hướng phía sau lưng Dụ Thiên Tuyết đánh xuống, Nam Cung Kình Hiên tinh mắt thấy được, một tay kéo cô ra phía sau mình, hung hăng chụp lấy cổ tay của người kia, một quả đấm hung ác ngoan độc nện tới!
Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng, đôi mắt trong suốt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, không ngờ Nam Cung Kình Hiên cũng khống chế không được bản thân, đánh trả càng hung ác hơn!
Có người đã nhận ra anh, nhất thời sợ tới mức không dám hăng say mắng chửi đánh người nữa, người đàn ông bị đánh nằm trên mặt đất miệng đầy máu đau đến co rúm không bò dậy nổi, người quấn lấy Lạc Phàm Vũ cũng lập tức buông lỏng tay ra, có chút e ngại thụt lùi về phía sau.
“Mẹ nó, đừng đánh nữa! Đó là Nam Cung Kình Hiên!" Còn có người muốn xông lên, nhưng bị người phía sau kéo lại, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ đề phòng.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
“Đồ hạ tiện...... Cướp chồng của người ta còn dám lớn lối như vậy, mày đi chết đi......" Có mấy phụ nữ hùng hùng hổ hổ túm rau dưa cùng trứng gà trong tay ném qua, Nam Cung Kình Hiên hung hăng quật ngã một người bên cạnh, thở hổn hển, quơ lấy một cái thùng giấy bên cạnh ném qua, nện trên người của mấy phụ nữ kia.
Anh kéo Dụ Thiên Tuyết qua, ôm thật chặt vào trong ngực, đằng đằng sát khí nói với những người đó: "Ai cho các người lá gan dám tới nơi này gây chuyện...... Mẹ nó, điên hết rồi phải không?!"
Anh ôm chặt Dụ Thiên Tuyết, sự hung ác nham hiểm trong đôi mắt dường như có thể giết người.
Giấy trong thùng rơi tán lạc, mấy phụ nữ thét lên, nhìn động tác của anh, nhìn đèn flash điên cuồng lóe lên chung quanh, nhìn phóng viên đang gấp gáp ghi lại cảnh tượng này, nhanh chóng bỏ lại đồ trong tay muốn bỏ chạy.
Cùng lúc đó, mấy nhân viên mặc đồng phục an ninh từ cửa siêu thị chạy vào, lớn tiếng trách móc đe dọa bao vây phía bên kia, đám người gây chuyện thẹn quá thành giận, tức tối mắng chửi chói tai muốn xông qua, lại bị nhân viên an ninh liều chết ngăn lại, giam đám người này ở bên trong vòng vây.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Chuyện xảy ra đột ngột khiến đám phóng viên sôi trào, đèn flash kịch liệt lóe trên người Nam Cung Kình Hiên cùng Dụ Thiên Tuyết, đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính nhìn thấy hai người ở chung một chỗ, sự tức giận như muốn hủy diệt tất cả trong mắt Nam Cung Kình Hiên làm cho bọn họ e ngại, nhưng vẫn liều mạng cấp tốc ghi lại tất cả.
"......" Lạc Phàm Vũ buồn bực rên lên một tiếng che cánh tay vừa bị nện, nhìn tình huống đã được khống chế, không nhịn được mắng: "Mẹ nó, một đám khốn kiếp...... Mình thật sự muốn lần lượt giết chết hết!"
Ở bên ngoài, cuối cùngThiên Nhu cũng có thể chen vào trong, nhìn bộ dạng của Nam Cung Kình Hiên ôm Dụ Thiên Tuyết, cô thoáng hoảng hốt đau nhói trong lòng, trong sự luống cuống chỉ có thể chạy tới nhìn Lạc Phàm Vũ: "Anh không sao chứ?"
Lạc Phàm Vũ thở gấp lắc đầu, cũng rất khó khăn mới dời mắt khỏi người phụ nữ trong ngực Nam Cung Kình Hiên, nhàn nhạt hỏi: "Không sao, cô thì sao? Có bị thương không?"
Thiên Nhu lắc đầu.
"Nam Cung tiên sinh!" Một người mặc y phục màu đen đi tới khẽ gọi một tiếng, gương mặt sau mắt kính có hơi khẩn trương cùng áy náy, trán đổ mồ hôi đứng trước mặt anh, nói: "Xin lỗi...... Nam Cung tiên sinh, chúng tôi vừa mới nhận được tin, không bảo vệ tốt Dụ ŧıểυ thư......"
Những người gây chuyện bị nhân viên an ninh kiềm chế vẫn đang hùng hùng hổ hổ giùng giằng muốn thoát đi, bên ngoài lại thêm một tầng hộ vệ lạnh lùng bao vây tới, quyền cước không khách sáo dọn dẹp đến mức bọn họ phải ngoan ngoan ngoãn ngoãn, thậm chí có một phụ nữ gây chuyện ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu gào khóc.
Lửa giận trên người Nam Cung Kình Hiên chưa tiêu, sắc mặt xanh mét cực kỳ đáng sợ, đôi mắt thâm thúy rơi vào người mặc y phục đen đang nói chuyện kia, vuốt tóc Dụ Thiên Tuyết một cái, buông cô ra, chậm rãi đi tới trước mặt người kia, đột nhiên, một quyền ngoan độc hung mãnh đập vào trên mặt người đó!!
“Hự!" Người đàn ông lảo đảo mấy cái mới đứng vững, khóe miệng đã rỉ máu.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
"Tôi đã nói các người theo sát cô ấy không được rời một tấc, đúng không? Con mẹ nó, lời của tôi anh để ở đâu!" Nghiến răng phun ra mấy chữ, cơn giận dữ làm cho người ta sợ tới mức không dám lên tiếng.
Người đàn ông che miệng buồn bực ho khan, mắt kính cũng bị rớt, gương mặt vẫn nghiêm trang một chữ cũng không dám nhiều lời.
"Kình Hiên!" Dụ Thiên Tuyết phản ứng kịp vội chạy tới, hơi run rẩy kéo cánh tay anh, run giọng nói: "Anh đừng như vậy, không phải lỗi của bọn họ, thật...... Em chỉ là đi dạo cùng ŧıểυ Nhu, em sợ nhiều người mặc trang phục đen đi theo đằng sau sẽ dọa đến em ấy, vì thế kêu bọn họ đi cách xa một chút, em không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy......"
Thời điểm bắt đầu đi dạo, quả thật không có người nào nhận ra họ, thường thì vào giờ này người làm việc trong siêu thị cũng không nhiều, không giải thích được tại sao họ bị vây chận, nếu không phải có mưu tính trước, nếu họ không bị theo dõi, ở đâu xuất hiện ra nhiều phóng viên cùng bạo dân như vậy?!
Sát khí trong mắt Nam Cung Kình Hiên giảm bớt mấy phần, một câu cũng không nói, cầm bàn tay nhỏ bé mát lạnh trên cánh tay mình, kéo cô vào trong ngực.
"Nam Cung thiếu gia......" Quản lý siêu thị nghe tin vội chạy tới, đầu đầy mồ hôi, nhìn phóng viên chung quanh lạnh giọng khiển trách: "Đừng quay chụp nữa! Hôm nay các người quay chụp gì đó cũng để lại, còn chụp cái gì mà chụp!"
"Thiếu gia......" Quản lý siêu thị đi tới trước mặt Nam Cung Kình Hiên: "Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn, tôi cũng không biết sao lại xảy ra chuyện thế này!! Thật sự là quá rối loạn, nhân viên an ninh của chúng ta tới chậm, không bảo vệ tốt Dụ ŧıểυ thư, thiếu gia......"
"Câm miệng cho tôi." Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng ngắt lời ông.
"Nghe đây, những người gây chuyện này tôi muốn dẫn đi không thiếu người nào, ông có thể báo cảnh sát, nói cảnh sát trực tiếp hỏi tôi đòi người là được, nhưng tôi không cần bọn họ tra hỏi, tôi phải tự mình hỏi những người này là được ai sai khiến!" Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói, mắt nhìn chằm chằm mặt của quản lý siêu thị: "Nghe hiểu chưa?"
"Nghe hiểu nghe hiểu! Nam Cung thiếu gia, thật xin lỗi, loại chuyện như vậy lần sau sẽ không xảy ra nữa......"
Nam Cung Kình Hiên không rảnh nghe ông nói, nếu loại chuyện như vậy mà xảy ra một lần nữa, anh sẽ cầm một cái bật lửa đốt sạch sẽ nơi này!
"Còn những phóng viên này ——" Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quét mắt nhìn chung quanh: "Thức thời thì để lại những gì đã quay chụp được, nếu tôi thấy được chút gì lọt ra, các người nên biết hậu quả, còn đã không cẩn thận để lộ ra ngoài, vậy thì rất xin lỗi, chờ tiếp nhận dạy dỗ đi!"
Sau lưng, Thiên Nhu trừng to mắt nhìn, bị bộ dáng hung ác vô tình của Nam Cung Kình Hiên làm cho sợ tới mức chấn động tại chỗ, động đậy cũng không dám, cô chưa từng gặp qua loại tình cảnh này, chỉ cảm thấy trong một không gian to lớn như nơi đây, anh giống như thần vũ trụ mênh mông, khống chế trong tay tất cả.
"Ngốc rồi?" Trong tiếng ồn ào huyên náo chung quanh, Lạc Phàm Vũ cau mày, ngón tay gõ một cái vào trán Thiên Nhu: "Ánh mắt của cô trực tiếp quá...... Đang suy nghĩ gì?"