Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm hết thảy sự tình trước mắt, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cô chưa từng thấy người và phóng viên điên cuồng đến vậy, chưa từng nghênh đón dạng vấn đề ùn ùn kéo đến như thế này, thậm chí cô quên trốn tránh, chỉ có thể để Lạc Phàm Vũ che chở ở phía sau không cho những bóng đèn flash tà ác kia chụp được, nhưng những âm thanh xông phá màng nhĩ kia vẫn vang vang cao vút mà truyền tới dồn dập.
"Dụ ŧıểυ thư, xin hỏi cô là Dụ Thiên Tuyết đúng không? Cô nhìn thử xem trên mấy tấm hình này có phải là cô và người thừa kế nhà Nam Cung - Nam Cung thiếu gia chụp chung hay không, xin hỏi quan hệ cụ thể của hai người là thế như nào?"
"Nghe nói vào năm năm trước Dụ ŧıểυ thư cũng đã tuôn ra xì căng đan tình nhân cùng Nam Cung thiếu gia, xin hỏi đã qua nhiều năm như vậy mà hai người cũng không có đoạn tuyệt quan hệ hay sao?"
"Dụ ŧıểυ thư, cô có biết chuyện thiên kim nhà họ La chịu nỗi khổ bị cường bạo hay không, cô cảm thấy Nam Cung thiếu gia có khả năng vì sự tình như thế mà bội bạc vứt bỏ vị hôn thê để tiếp nhận người tình đã từng mang thai con riêng của anh ấy hay không!"
"Dụ ŧıểυ thư có thể trả lời một câu hay không? Dụ ŧıểυ thư, cô nói chuyện đi!"
Micro lạnh như băng cùng những câu hỏi rất quá đáng lướt qua người Lạc Phàm Vũ chen chúc hướng về phía Dụ Thiên Tuyết, Lạc Phàm Vũ nhíu chặt mày, xoay người trực tiếp che chở cô vào trong ngực mình, hung hăng gạt những cái micro lạnh như băng kia ra, dùng cánh tay bảo vệ cô, nguyền rủa một câu lấy điện thoại di động ra, trong không khí ồn ào huyên náo tột cùng, đè ép lửa giận gầm thét gọi người vào giúp một tay.
Anh cúp điện thoại di động, mang theo Dụ Thiên Tuyết chen ra bên ngoài, một tay ôm cô, một tay thay cô gạt đỡ những phóng viên kia ra.
"Đám người này quả thực là điên rồi!" Lạc Phàm Vũ nhìn thấy rất nhiều hình chụp Dụ Thiên Tuyết và Nam Cung Kình Hiên bị phóng to được giơ lên tràn ngập trong phòng triển lãm, không nhịn được mà khiếp sợ mắng một câu, lớn tiếng nói bên tai Dụ Thiên Tuyết: "Nắm chặt tôi đừng buông!"
Dụ Thiên Tuyết kịp phản ứng, ở trong khuỷu tay của Lạc Phàm Vũ bấu víu thật chặt cánh tay của anh, chịu đựng nỗi khiếp sợ cùng sự nhục nhã trong lòng, chen lấn đi theo anh ra ngoài.
"Dụ ŧıểυ thư có thể trả lời câu hỏi không? Có phải cô muốn thừa dịp trống chỗ mà nhảy vào đúng không, lấy thân phận tình nhân mà gả vào nhà Nam Cung thật sao?"
"Dụ ŧıểυ thư, Dụ ŧıểυ thư nhìn bên này!"
"Dụ ŧıểυ thư phá hoại tình cảm của người khác như vậy mà không cảm thấy xấu hổ sao!"
Dụ Thiên Tuyết nắm chặt cánh tay của Lạc Phàm Vũ, không biết dưới chân bị trật té bao nhiêu lần, cũng không biết đầu bị bao nhiêu micro và máy quay nặng nề đánh trúng, một đường lảo đảo, rốt cuộc, khi người của Lạc Phàm Vũ vọt vào phòng triển lãm mới xua tan được đám phóng viên, trong nháy mắt có cơ hội thoát khỏi, Lạc Phàm Vũ túm lấy cô kéo cô chạy ra khỏi tòa nhà triển lãm.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Thở hồng hộc, Lạc Phàm Vũ bước thật nhanh, cầm chặt cánh tay của Dụ Thiên Tuyết, cúi người mở cửa chiếc xe đang dừng ở trước mặt.
"Lên xe, nhanh lên một chút!" Anh cau mày nói.
Dụ Thiên Tuyết vừa mới bị máy quay đập trúng một cái, đầu óc ong ong, che chỗ bị đập đau, cố gắng xoa dịu, cắn môi mở cửa xe ngồi vào trong, đóng cửa xe ‘Sầm!’ một tiếng, toàn bộ thế giới mới khôi phục sự an tĩnh.
Lạc Phàm Vũ cũng ngồi vào ghế lái, không nói lời nào, chỉ chửi một tiếng “Shit!”, tay chân lanh lẹ khởi động xe hối hả chạy đi.
Dọc đường chạy như đua xe, Lạc Phàm Vũ tâm phiền ý loạn, không có lo lắng Dụ Thiên Tuyết ở bên cạnh, chỉ điên cuồng gọi điện thoại.
"...... Chuyện gì xảy ra?" Lạc Phàm Vũ bực bội hỏi, nhíu mày giận dữ: "Tốt nhất là ông nói rõ cho tôi biết, tại sao chuyện của Thiên Tuyết và Kình Hiên bị phơi bày ra ánh sáng!"
"Mẹ nó, bớt nói nhảm đi! Đương nhiên tôi có thấy ký hiệu dưới cờ công ty giải trí của ông, mau điều tra tìm hiểu rõ cho tôi, nửa phút sau, tôi muốn nghe câu trả lời!" Lạc Phàm Vũ tức giận gầm lên, gương mặt tuấn tú xanh mét, trầm ngâm chờ đợi phía đối diện trả lời, chốc lát sau lửa giận mới hơi bình thường trở lại, thay vào đó là sự nghi hoặc không biết phải xử trí cách nào, giọng khàn khàn nói: "Tôi biết rồi, ông nhìn kỹ tin tức trong tay ông cho tôi, nếu ông dám dẫn đầu báo chí đăng bài thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Có chút phẫn hận cúp điện thoại, Lạc Phàm Vũ chống tay ở môi, cau mày tựa vào ghế tài xế, suy nghĩ một hồi lâu.
"Tôi vừa thăm dò được, mấy ký giả kia nhận được tin tức vào sáng nay, có người cố ý tiết lộ với bọn họ quan hệ của cô và Kình Hiên, thậm chí những tấm hình kia cũng là có người cố ý thả ra ngoài, vì thế hôm nay bọn họ mới như ong vỡ tổ đuổi theo chân cô...... Chết tiệt, tôi phải tra ra cho bằng được người kia là ai, tin tức này phát ra thì chuyện cô cùng ŧıểυ Ảnh sẽ hoàn toàn bị công bố, đây không còn là vấn đề giữa cô và nhà Nam Cung nữa!" Lạc Phàm Vũ nện mạnh một quyền vào trên tay lái.
Đầu óc của anh rất loạn, vô cùng lo lắng, nhưng đại khái cũng biết sẽ phải giải quyết ra sao, chẳng qua là —— không biết chuyện của Thiên Tuyết sẽ bị mấy tên phóng viên khốn kiếp kia viết như thế nào, dù là cái gì thì đám người đáng ghét đó cũng sẽ lôi ra để viết.
Trên ghế sau hồi lâu cũng không có tiếng tăm gì, giờ đây Lạc Phàm Vũ mới chợt nghĩ tới.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Anh nhìn vào kính chiếu hậu, lúc này mới thấy Dụ Thiên Tuyết an tĩnh ngồi ở ghế sau, thân thể mảnh khảnh lọt thỏm trong chỗ ngồi rộng rãi, có chút yếu ớt, tay che trán, một câu cũng không nói.
‘Két ——!’ Lạc Phàm Vũ vội vàng đạp thắng xe, có hơi lo lắng gọi nhỏ một tiếng: "Thiên Tuyết!"
Anh quan sát tình huống của cô, cũng không quản có phải đang ở trên đường cao tốc hay không, lập tức dừng xe ở ven đường, bước vội xuống xe, mở cửa xe hỏi cô: "" Thiên Tuyết, cô sao vậy...... Đầu thế nào? Lấy tay ra cho tôi nhìn!"
Dụ Thiên Tuyết vẫn an tĩnh như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút mất hồn, bàn tay che trán bị gỡ ra, trên trán có một khối bầm tím lộ ra trước mắt Lạc Phàm Vũ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Đáng chết...... Cô bị thương sao không chịu nói?" Lạc Phàm Vũ cau mày nói: "Tôi đưa cô đến bệnh viện, đi ngay bây giờ!"
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bệnh viện cũng là nơi công cộng, hiện tại vẫn là không nên đi."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô là một đôi mắt trong veo tỉnh táo mà thê lương, có chút bất đắc dĩ, năm năm trước cô cũng đã trải qua những chuyện như vậy, lần này, rốt cuộc không biết là ai đâm chọc cho phóng viên biết sự tồn tại của cô và ŧıểυ Ảnh, cô có thể bị người ta gọi là tình nhân là người thứ ba, thậm chí có khó nghe hơn nữa cũng không sao hết, nhưng, cô không có cách nào chịu được, chết cũng không thể chịu được ŧıểυ Ảnh bị người ta gọi là con riêng.
Như vậy quá tàn nhẫn, cô không cho phép bất cứ ai đối đãi với con trai của cô như thế!
Khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái nhợt, Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên nhìn Lạc Phàm Vũ: “Anh đưa tôi về nhà trước được không? Tôi sợ là hiện tại có đi nơi nào cũng không được."
Lạc Phàm Vũ lắc đầu, cau mày nói: "Khẳng định là trước nhà cô cũng có người canh giữ ở đó, cô trốn không được."
Hàng mi dài của Dụ Thiên Tuyết rũ xuống, có chút mềm yếu tựa vào chỗ ngồi, điện thoại di động chợt vang lên, cô thoáng hoảng hốt một chút mới nhận, giọng khàn khàn nói: "Alo?"
"Hai người đang ở đâu?" Giọng của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp mà ấm áp nhưng có chút căng thẳng, khàn giọng hỏi.
Nghe được giọng của anh, lỗ mũi của Dụ Thiên Tuyết có hơi đau xót, thoáng nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn Lạc Phàm Vũ nhờ giúp đỡ.
Lạc Phàm Vũ lấy điện thoại qua nói vị trí cụ thể, trong điện thoại Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo nói: "Trước tiên cậu đưa cô ấy đến chỗ nào an toàn chờ mình một lát, mình tới ngay lập tức!"