Bỗng nhiên xuất hiện sự ấm áp khiến Dụ Thiên Tuyết thất kinh, cô ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn đôi mắt đang gần trong gang tấc, trong lòng hoảng loạn bối rối cả lên.
"Sao anh lại đến đây? Không phải anh vẫn còn ở bệnh viện sao? Thế nào lại một mình chạy đến nơi này!" Dụ Thiên Tuyết rất khẩn trương, hai tay dịu dàng vòng qua thắt lưng rắn chắc, cẩn thận tránh ra vết thương của anh, run giọng nói.
"Xảy ra chút chuyện, anh không muốn ở trong đó nữa, vì thế đi ra ngoài một lát." Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, thấy cô không ngoan lại ôm cô vào lòng lần nữa, nâng cằm cô lên, ấn một nụ hôn nóng bỏng lên môi của cô.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết khẽ rung động, nhưng nhớ tới lời Nam Cung Ngạo nói với cô hôm nay thì có chút mờ mịt, nhìn bộ trang phục có vẻ rất đắt tiền mà Nam Cung Kình Hiên đang mặc, quý khí bức người, từng chi tiết hoàn mỹ đến mức tận cùng, trong lòng cô vô cùng chua xót, thật sự có một loại cảm giác không xứng khi đứng ở bên cạnh anh.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô chỉ có thể nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện rất tệ," Nam Cung Kình Hiên nói đơn giản, ngón tay thon dài vuốt ve cái cằm mềm nhẵn mịn màng của cô, nhàn nhạt nói tiếp: "Anh biết chắc chắn em sẽ nghe được tin tức này, thay vì để em hiểu lầm, không bằng anh tự mình nói cho em biết...... La Tình Uyển bị cường bạo ở tại trong nhà, tạm thời vẫn chưa tra ra người kia là ai."
Dụ Thiên Tuyết kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, rù rì nói: "Cường bạo? Cô ấy bị người ta cường bạo?"
"Ừ," Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, cũng có chút buồn bực: "Xem ra, hình như là thật, nhưng có nhiều điểm không đúng, cô ta đi phía bắc tìm Trình Dĩ Sênh, sau khi trở về thì xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối không phải là trùng hợp, anh cũng vừa mới hỏi thăm tình huống của chú La ở bên đó, hiện tại những ảnh hưởng tiêu cực kia đã bị áp xuống, nhìn bề ngoài thì hình như chuyện bồi thường đang tiến hành gió êm sóng lặng, cũng không biết là ai giúp bọn họ, hừ, ở trong tối đùa bỡn thủ đoạn gì đó mới đè được sự cố lớn như vậy xuống.”
Người ở tầng dưới cùng bị áp bức dễ bị chọc giận nhất, nhất là thời điểm tai nạn giáng xuống—— vì thế, nɠɵạı trừ dùng thủ đoạn cường thế ghê tởm, không còn bất kỳ phương pháp nào có thể trong nháy mắt khiến bọn họ bằng lòng nhận tiền bồi thường, chậc, không nói đến nhà họ La không có hào phóng như vậy, lần này, nếu như toàn bộ bồi thường theo định mức, vậy thì lợi nhuận của khối sản nghiệp ở phía bắc của nhà họ La sẽ hoàn toàn bị thâm hụt.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Dụ Thiên Tuyết nghe cái hiểu cái không, lại mang máng hiểu được ý tứ của anh, nhìn anh nhíu mày cũng biết chuyện này rất khó giải quyết, cô nhẹ nhàng hít một hơi, nhẹ giọng nói: "Anh ngồi nghỉ một lát, em đi nấu nước, thân thể còn chưa khỏe đừng có suy nghĩ nhiều."
Thấy cô muốn xoay người rời đi, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên chợt âm u, vươn tay ôm cô vào trong ngực.
"Nếu chuyện này cũng có liên quan đến em thì sao?" Nam Cung buồn bã cúi đầu nói thật nhỏ bên tai cô: "Hiện giờ ở bên ngoài đều ùn ùn tin tức La Tình Uyển bị cường bạo, còn có suy đoán hôn ước có hủy bỏ hay không, ông già lại bị lừa xoay quanh, không dễ gì đầu óc mới thanh tỉnh một chút lại bắt đầu hồ đồ, nếu tất cả đều buộc anh phải cưới cô ta, em sẽ làm thế nào?"
Giọng anh trầm thấp không cảm xúc, Dụ Thiên Tuyết nghe không hiểu ý của anh.
"Thiên Tuyết......" Nam Cung Kình Hiên khe khẽ hôn vành tai cô, thấp giọng hỏi: "Em sẽ làm thế nào?"
Dụ Thiên Tuyết cảm giác được sự tê dại trên lỗ tai, theo bản năng muốn tránh, tay của anh lại giữ chặt thắt lưng cô kiềm chế cô ở trước ngực, cô có làm như thế nào cũng không thể rời khỏi.
"Em......" Đôi mắt cô trong suốt lấp lánh, một lát sau nhẹ giọng nói: "Em không biết mình sẽ phải làm gì, căn bản là em không rõ chuyện gì xảy ra giữa nhà anh và nhà họ La, em cũng không sửa đổi được cái gì, điều kiên định duy nhất là em muốn ở bên cạnh anh không muốn nhường anh cho người khác."
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô bao trùm lên trên mu bàn tay anh, cũng kiên quyết tách tay anh ra khỏi thắt lưng mình, đơn độc đứng trước mặt anh, đôi mắt trong trẻo, nhẹ giọng nói: "Nếu là chuyện em có thể làm, đối với chúng ta có trợ giúp em sẽ tận hết sức lực đi làm, thế nhưng cũng phải xem thái độ của anh đến cùng là như thế nào, em nói tiếp nhận anh cũng sẽ không trốn tránh nữa, nếu như anh muốn lùi bước em cũng không còn cách nào, hiện tại, tay của em ở chỗ này, anh có muốn dắt hay không?"
Dụ Thiên Tuyết đứng cách anh một bước chân, đôi mắt trong vắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không chút tỳ vết, vươn tay ra, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh.
Chuyện đã quyết định cô sẽ không thay đổi, người mà cô đã định cũng sẽ không buông tay.
Cô vẫn là Dụ Thiên Tuyết yêu ghét rõ ràng của năm năm trước, một thân nghèo khó nhưng vẫn kiêu hãnh thanh cao.
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô thật lâu, rốt cuộc nhợt nhạt cười rộ lên, hốc mắt cũng hơi ẩm ướt.
"Muốn......" Nam Cung Kình Hiên trầm giọng nói, đưa tay kéo cô qua, siết thật chặt, cúi đầu hôn lên môi cô: "Đương nhiên anh muốn dắt...... Đời này anh chỉ cần một mình em......"
Hai mắt Dụ Thiên Tuyết vẫn mở to nhìn chằm chằm vào gương mặt thâm tình của anh, cảm thụ lực bàn tay của anh ở sau gáy mình, còn có đầu lưỡi hơi run rẩy khi chạm vào nhau, cô có chút tránh né, lực trên gáy liền tăng thêm, ở điều kiện tiên quyết là không làm đau cô, anh hôn sâu hơn mạnh hơn, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng ấm lên, trong lúc đó nhiệt độ môi lưỡi của bọn họ cũng dần dần nóng bỏng.
"......" Nam Cung Kình Hiên rên lên một tiếng, vốn định gắt gao ôm cô vào trong ngực, nhưng không ngờ lại đè lên vết thương.
Dụ Thiên Tuyết cả kinh, vội vàng nhẹ nhàng đẩy bờ vai của anh vừa áp xuống, liếc mắt nhìn bụng anh.
"Anh cẩn thận một chút, vết thương chưa lành còn đi loạn khắp nơi, anh cho rằng chỉ là bị muỗi chích một cái thôi sao?" Cô lo lắng, nắm tay anh dắt đến ghế sofa ngồi xuống, kéo tấm thảm thường hay đắp cho ŧıểυ Ảnh qua đắp lên trên người anh, cúi xuống nhìn vết thương của anh.
Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên trở nên rất ngoan ngoãn, dưới ánh đèn êm dịu, gương mặt tuấn tú có phần ôn hòa hơn, sự mị hoặc tản mát ra từ trong từng động tác rất nhỏ, anh an tĩnh ngồi ở trên ghế sofa, an tĩnh theo dõi khuôn mặt cô, cảm giác được ngón tay mềm mại lành lạnh của cô vén vạt áo sơ mi của anh lên, trầm ngâm nhìn lớp băng gạc bao chặt chẽ trên bụng anh.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Quả nhiên là có rướm máu chút ít, Dụ Thiên Tuyết cắn môi, hơi trách cứ nhìn người đàn ông này.
"Anh nói lung tung nữa ….. Còn nói lung tung nữa em sẽ không để ý tới anh!!" Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt kêu lên.
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu cười, nắm chặt tay cô tiếp tục dịu dàng hôn lên trên mu bàn tay cô: "Bà xã...... Nhất định anh sẽ cưới em...... Đây là chuyện sớm muộn......"
Dụ Thiên Tuyết an tĩnh lại, thật sự cô rất cảm động, nhưng nhớ tới lời Nam Cung Ngạo đã nói, nghĩ đến chuyện La Tình Uyển bị cường bạo, trong lòng lại loạn lên.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Bên tai truyền tới tiếng ong ong của điện thoại di động, là phát ra từ trong túi của Nam Cung Kình Hiên.
Anh cũng không muốn nhận, mặc kệ di động chấn động, nhưng tiếng vang dội kiên nhẫn kia khiến Nam Cung Kình Hiên hơi bực bội, đôi mắt anh sắc lạnh, lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, đôi mắt lại sáng rỡ khác thường!