Đau rát nhức buốt ở địa phương tư mật nhất, giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, mỗi một cái va chạm mãnh liệt là mỗi một lần càng khó chịu đựng hơn, đau đến bất tỉnh, sau đó lại tỉnh lại trong vòng tàn sát bừa bãi mới. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Giọng của La Tình Uyển đã hoàn toàn khàn đặc, mái tóc ướt nhẹp mồ hôi, tên đàn ông đang mạnh mẽ chạy nước rút không có chút dấu hiệu dừng lại nào, vừa chạy nước rút vừa chăm chú nhìn nét mặt của cô ta, nếu chú ý sẽ thấy ở góc phòng có một cái chấm đỏ nhỏ lóe lóe, nó đang ghi lại tất cả những hình ảnh dâm uế phóng đãng, Trình Dĩ Sênh đầm đìa mồ hôi thỏa mãn cúi đầu hôn cần cổ của cô ta, giọng khàn khàn nói: "Thật sự là nhìn không ra, cô vẫn chưa bị đàn ông yêu qua, tôi lại may mắn có được chính là lần đầu tiên của cô, ha......"
Thần kinh của La Tình Uyển đã sụp đổ, nước mắt chảy dài xuống, cô ta đau đến chết lặng, cả người run rẩy không ngừng.
Trình Dĩ Sênh hung hăng đụng vào bên trong mềm mại đầm đìa của cô ta, trong mắt lóe lên sự hung ác, giơ tay lấy cái áo sơ mi trong miệng cô ta ra, cho cô ta cơ hội nói chuyện, vỗ vỗ mặt cô ta: "Nói cho tôi biết, hiện tại cô có cảm thụ gì, hả? Tình Uyển...... Hương vị của cô thật sự rất tốt, ngon hơn nhiều so với con tiện nhân Nam Cung Dạ Hi kia, sao tôi lại không sớm phát hiện cô có thể khiến cho đàn ông mất hồn đến thế này......"
"Khụ khụ......" La Tình Uyển ho khan dữ dội, trên khuôn mặt xinh đẹp mà tái nhợt tràn đầy nước mắt, mái tóc ướt nhẹp mồ hôi, cô ta nghiêng đầu liều mạng hô hấp, khàn giọng nói: "Trình Dĩ Sênh...... Tên cầm thú này......"
"Ha ha......" Trình Dĩ Sênh chống đối xỏ xuyên đi vào một cái sâu hơn, nhìn cô ta đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng run rẩy không ngớt, hôn lên gò má xinh đẹp của cô ta, khàn giọng nói: "Cô lại còn cảm thấy tôi là cầm thú...... Ngay cả Thiên Tuyết của tôi cũng biết tôi không bằng cầm thú, xem ra, cô thật sự còn chưa nếm được cái gọi là chân chính ác độc của tôi......, chúng ta tiếp tục, kêu lớn tiếng một chút, như vậy mới hứng thú!"
La Tình Uyển cũng không hiểu anh ta có ý gì, nhưng đến khi anh ta lần nữa dùng lực đa͙σ cùng góc độ ác hơn đụng chạm vào, cô ta mới khắc chế không được mà thét chói tai, cả phòng là bầu không khí dâm mỹ, cái chấm đỏ nhỏ trong góc đó vẫn đang dồn dập lóe lóe, trong màn hình là hai thân thể nam nữ trần trụi đang điên cuồng giao hoan, gương mặt tuấn tú của tên đàn ông đỏ lên, thỏa mãn mà lỗ mãng, vóc người hoàn mỹ khêu gợi của cô gái đủ khiến cho người ta phun máu......
Đây đúng là địa ngục của cô ta......
Ngay nháy mắt bất tỉnh, trong lòng của La Tình Uyển tràn ngập sự chua xót, có cảm giác mình đã hoàn toàn rơi vào ‘vạn kiếp bất phục’......
*****
Trong quán trà thanh nhàn, Dụ Thiên Tuyết đẩy cửa ra, chăm chú nhìn quanh bốn phía.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ŧıểυ thư có đặt bàn không?" Cô gái mặc sườn xám ở cửa dịu dàng cười hỏi.
"Tôi tìm một vị tiên sinh, hơn 50 tuổi, ông ấy......" Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng hình dung, nhưng vẫn không có cách nào miêu tả —— chẳng lẽ lại nói, đó là một ông già xấu xa cứng nhắc, thoạt nhìn rất dọa người?
"A, cô nói Nam Cung Tiên Sinh đúng không?!" Cô gái cười cười, đưa tay nói: "Ông ấy đã ở trên lầu chờ cô, mời theo tôi...... Cô đi bộ hơi bất tiện sao? Có muốn tôi đỡ một chút hay không?"
Dụ Thiên Tuyết không chống có gậy mà là cà nhắc đi từng bước, mặc dù chậm, nhưng ít nhất chính mình có thể đi, cộng thêm khí chất thanh lệ thoát tục của bản thân, thoạt nhìn đáng thương động lòng người, khiến người khác sinh lòng thương tiếc.
Một mạch đi lên trên lầu, quả nhiên đã nhìn thấy ông lão xấu xa đó, tay chống gậy, vẻ mặt cứng nhắc.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, trực tiếp chầm chậm đi qua, mở miệng hỏi: "Nam Cung tiên sinh, tôi đã tới, ông có thể nói cho tôi biết ŧıểυ Ảnh ở nơi nào sao?"
Nàng dịu dàng đứng thẳng người, trong quán trà tĩnh lặng, một cô gái xinh đẹp dường như đi tới từ một đám mây, mảnh khảnh dịu dàng, Nam Cung Ngạo chợt thấy hoảng hốt, giơ tay lên ý bảo cô ngồi xuống: "Cô ngồi cùng tôi một lát, chúng ta nói chuyện."
Dụ Thiên Tuyết không rõ ông ta lại muốn giở trò gì, không thể làm gì khác hơn là lễ phép ngồi xuống, còn giúp ông ta châm thêm trà ngon, làm hết sức bổn phận của bậc con cháu.
"Kể từ khi biết cô cho tới nay cũng chưa từng nghiêm túc ngồi nói chuyện cùng với cô, Dụ ŧıểυ thư, cha mẹ cô làm gì? Bây giờ trong nhà còn thân nhân nào không?" Vẻ mặt của Nam Cung Ngạo lạnh lùng, cũng rất nghiêm túc hỏi. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tay bưng bình trà của Dụ Thiên Tuyết run lên một cái, trong lòng bỗng có chút chua xót, cô và Nam Cung Kình Hiên biết nhau lâu như vậy, con trai cũng đã năm tuổi, bây giờ ông nội của đứa nhỏ mới mở miệng hỏi cô, cha mẹ cô làm gì, còn thân nhân nào hay không.
Nhẫn nhịn hơi nước trong mắt xuống, ánh mắt trong trẻo nhìn ông ta, nhẹ giọng trả lời: "Ba mẹ tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ, cũng thuộc dòng dõi có học thức, tôi không phải là con gái một, còn có một đứa em gái, năm ŧıểυ Nhu mười hai tuổi, vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn nên bọn họ đã qua đời, hiện tại tôi một thân một mình mang theo bảo bảo, hiện giờ ŧıểυ Nhu đang đi học ở nước ngoài, mấy ngày nữa sẽ trở về."
Đúng vậy, Dụ Thiên Tuyết cảm thán trong lòng, thời gian trôi qua thật nhanh, hình như ŧıểυ Nhu sắp trở về rồi.
"Đi học ở nước ngoài......" Nam Cung Ngạo ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Ý cô là, chính là nữ sinh đang học đại học ở nước ngoài mà Kình Hiên vẫn giúp đỡ kia sao?"
Dụ Thiên Tuyết dừng một chút, suy nghĩ thấy không sai, gật đầu: "Đúng, thật sự là năm năm nay anh ấy vẫn luôn giúp đỡ ŧıểυ Nhu lên đại học."
"À......" Nam Cung Ngạo tiếp tục cân nhắc, ánh mắt phức tạp thâm thúy nhìn Dụ Thiên Tuyết: "Đại khái tôi có thể hiểu tình huống của cô, vậy tôi không cần quanh co nữa, Dụ ŧıểυ thư, cô cũng biết nhà Nam Cung có bao nhiêu thế lực, dạng gia tộc này của chúng tôi có quy củ gì, đối với hôn nhân của con cái có yêu cầu thế nào, hẳn là Dụ ŧıểυ thư cũng hiểu được."
"Nam Cung tiên sinh, ông muốn nói với tôi chuyện môn đăng hộ đối đúng không?"
"Chắc hẳn cô cũng biết là bởi vì sao," Nam Cung Ngạo cất cao giọng, vẻ mặt nghiêm trang: "Nhà Nam Cung tôi chỉ có một đứa con trai, tương lai nó sẽ thừa kế tất cả sản nghiệp của tôi, người bên cạnh nó, tôi không thể không chọn lựa, mặc dù gia thế của cô không có vết đen, nhưng năm năm trước đã chưa cưới sinh con, còn cùng Kình Hiên ầm ĩ xì căng đan tình nhân, hiện giờ lại dây dưa không rõ với một nghệ sĩ dương cầm, cứ coi như lúc trước là bị bôi nhọ nhưng sau đó là như thế nào? Ấn tượng của cô khó phai mờ đến mức nào, chính bản thân cô cũng biết rõ không phải sao?"
"Có một người vợ tốt, khéo léo độ lượng, có tất cả mối quan hệ quan trọng, có thể tiếp xúc giao thiệp với tầng lớp danh tiếng, thời điểm sự nghiệp của nó khó khăn còn có thể giúp nó một ít, bản thân người đó cũng phải vô cùng ưu tú, có sự nghiệp độc lập cùng sản nghiệp của gia tộc mình, nhưng cô thì sao? Nếu như cô gả cho Kình Hiên, nɠɵạı trừ mang đến cho nó một đứa con trai thì bản thân cô có thể mang đến cho nó cái gì nữa? Chẳng lẽ Tình Uyển không cho được hay sao? Nói vậy, chính cô còn phải dựa vào Kình Hiên để sinh tồn, đúng không?! Thương trường như chiến trường, có thể thuận buồm xuôi gió mãi sao? Cô cẩn thận ngẫm lại xem, cô có ý nghĩa gì trong cuộc sống của nó! Người trẻ tuổi...... À, các người cũng không còn trẻ nữa, sao vẫn còn nghĩ đến tình yêu lung tung gì đó, những thứ kia có ích lợi với cuộc sống của các người sau này không?" Nam Cung Ngạo nhẹ nhàng đâm cây gậy xuống mặt đất.
Càng nghe lời của ông ta, lòng Dụ Thiên Tuyết lại càng lạnh lẽo, tay cầm tách trà cũng bắt đầu vô lực.
Cô biết rõ, Nam Cung Ngạo chịu mở miệng nói với cô những điều này, ông ta cũng đã còn không cố kỵ chút nào nữa rồi, nhưng cố tình, mỗi câu mỗi lời của ông ta vô cùng đúng đắn, Dụ Thiên Tuyết muốn mở miệng nói gì đó, Nam Cung Ngạo khoát tay một cái, nói: "Nếu hôm nay đã ngồi đây nói chuyện cùng với cô, tôi cũng sẽ không tự cao tự đại, năm năm trước đã xảy ra chuyện gì, tôi đều biết, xác thực là nhà Nam Cung thật sự có lỗi với cô, nếu không phải Kình Hiên tùy hứng cô cũng sẽ không bị nó hủy đi sự trong sạch, còn phải một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ suốt năm năm, chỉ mỗi chuyện này, tôi xin lỗi cô, về sau, tôi sẽ đối xử tốt với cháu nội, cũng xem như là bồi thường đối với cô, vậy còn cô, cô có gì muốn nói không?"
Dụ Thiên Tuyết mấp máy miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, bỗng nhiên cảm thấy nói gì cũng không có sức.
Không phải ông ta đã nói hết rồi sao, còn muốn cô nói gì nữa đây?
"Nam Cung tiên sinh, cháu không phủ nhận, bác nói rất đúng, nếu là vợ chồng, xác thực là phải chăm sóc nâng đỡ lẫn nhau, cái gọi là môn đăng hộ đối là muốn cho hai người có hoàn cảnh tương đương thậm chí là quan niệm về gia đình đến với nhau, cháu cũng không phủ nhận, cháu không thể mang đến cho anh ấy cái gì...... Gia đình của cháu rất sớm đã không còn, cháu có thể nuôi sống mình và con trai cũng đã rất tốt, cháu không ưu tú như La ŧıểυ thư, không nói được ngôn ngữ của nhiều quốc gia, không có kỹ năng xã giao thuần thục, cũng không biết những lễ nghi cùng quy củ của giới xã hội thương lưu......" Hàng mi dài của Dụ Thiên Tuyết run rẩy cụp xuống, tiếp tục nói: "Cháu chỉ có thể cho anh ấy một thứ, yêu thương anh ấy, cho anh ấy sự an tâm, ấm áp, cháu cũng muốn giải thích với bác một chuyện, sự trong sạch của cháu, cháu không làm bất kỳ điều gì có lỗi với Kình Hiên, nếu như thế giới của anh ấy cùng cháu có quá nhiều điều không giống nhau, cháu sẽ cố gắng nỗ lực hòa nhập, không hiểu, cháu sẽ học, chỉ cần có thể giúp được anh ấy —— dù bác không cho cháu cơ hội, cháu cũng muốn tranh thủ, khi anh ấy chưa buông tay trước, cháu không thể buông tay anh ấy."
Nam Cung Ngạo chăm chú nhìn cô hồi lâu, gật đầu một cái, ánh mắt già nua nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cháu, đứa bé này, lí lẽ rất rõ ràng, những chuyện trước kia...... Là bác có lỗi với cháu."
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, căn bản không biết mình mới vừa nói những gì, cô không thể nghe mấy cái đa͙σ lý kia của Nam Cung Ngạo, vừa nghe, cô liền có cảm giác mình thật sự không xứng với Nam Cung Kình Hiên, thời gian chung đụng của hai người quá ngắn, căn bản là bọn họ không cùng một thế giới......
Anh thỏa hiệp bàn bạc mỗi một hợp đồng như thế nào? Trong tiệc rượu anh tham gia tiếp xúc với những hạng người gì? Thời điểm gặp phải khó khăn trong kinh doanh anh vượt qua ra sao? Có người nào giúp anh mà không cần đền đáp hay không??
Thế giới của anh, khoảng cách với cô, sao mà xa đến vậy?
Đi ra khỏi quán trà, Dụ Thiên Tuyết đứng không vững suýt nữa ngã xuống đất, vội vàng vịn lấy vách tường bên cạnh.
Gió thổi tạt qua mặt, tinh thần không tỉnh táo, cô nhớ tới lời Nam Cung Ngạo nói "Tạm thời ŧıểυ Ảnh ở chỗ rất an toàn, bác sẽ không làm thương tổn thằng bé cũng sẽ không bắt buộc hai đứa thỏa hiệp, chỉ muốn để cho hai đứa suy nghĩ thật kỹ thật rõ ràng, nếu như không có đứa nhỏ, hai đứa còn có liên hệ nào nữa? Còn có thể dùng phương thức gì để chung đụng, làm việc chung sao? Chờ hai đứa suy nghĩ kỹ rồi tới nói cho bác biết, hôn kỳ với nhà họ La không kéo dài lâu được......’
Đây có lẽ là quyết định rộng rãi nhất mà Nam Cung Ngạo có thể cho.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo đen đeo kính đen bước xuống từ trong xe, sắc mặt tái xanh, vội vàng mở cửa quán trà đi vào, không cẩn thận đụng phải Dụ Thiên Tuyết, vội vàng vịn cô lại, thấy rõ diện mạo của cô, vội nói: "Dụ ŧıểυ thư, cẩn thận."
Nói xong, người đàn ông gấp gáp đi lên lầu.
Nam Cung Ngạo đang uống ngụm trà cuối cùng, nhíu mày suy nghĩ, người đàn ông mặc y phục đen vội vàng đi tới trước mặt, giọng nói trầm trọng mà vô cùng lo lắng: "Nam Cung tiên sinh! La ŧıểυ thư...... La ŧıểυ thư đã xảy ra chuyện!!"