Thân ảnh cao ngất của Nam Cung Kình Hiên đứng im tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, tuấn dật khác thường.
La Tình Uyển kéo tay áo của anh, mềm yếu dựa vào anh, trong đôi mắt tràn đầy sự cầu xin thương xót.
Sao sáng đầy trời, ánh mắt thâm thúy tựa như đầm nước sâu không thấy đáy của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi quét qua mặt La Tình Uyển, giơ tay nâng cằm cô ta lên, từng chữ từng câu trầm thấp mà êm ái: "Tôi sẽ không tự tay đối phó cô...... Tôi ngại bẩn, không phải thế lực của nhà họ La rất mạnh sao? Tôi muốn nhìn thử xem nó mạnh như thế nào, có thể gồng gánh được bao lâu......"
Nhất thời, cổ họng của La Tình Uyển nghẹn ngào, đôi mắt dâng tràn nước mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Nam Cung Kình Hiên.
"Giữ lại nước mắt mà chảy thay cha mẹ của cô, không cần lãng phí ở trước mặt tôi......"
Đôi môi mỏng phun ra mấy chữ lạnh như băng sau cùng, ánh mắt sắc bén như đao liếc nhìn cô ta một cái, ưu nhã mà lạnh lùng buông cô ta ra, hướng về phía đèn đuốc sáng trưng bên trong biệt thự đi tới.
Trong đầu La Tình Uyển ong ong, đầu nặng bước nhẹ, cả người không thăng bằng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Kình Hiên......" Cô ta cúi đầu kêu tên anh, giọng khàn đặc, giơ tay che trán, đến khi phản ứng kịp mới đuổi theo bóng lưng của anh, ngăn cản ở trước mặt anh, lệ rơi đầy mặt: "Kình Hiên! Anh đợi chút, xin anh đợi một chút! Em không có...... Không có...... Em......"
Cô ta hốt hoảng đến mức không biết phải nói gì, nước mắt rớt xuống từng giọt, giọng nghẹn ngào nức nở làm cho người thương tiếc: "Em thừa nhận sai lầm được không? Sau này em sẽ không làm vậy nữa, em sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến cô ấy, cũng sẽ không ở trước mặt bất kỳ người nào hãm hại cô ấy! Thật sự em sai rồi...... Van xin anh đừng đối phó ba mẹ của em, đừng đối phó nhà họ La, dù ba em đã thành lập công ty khác nhiều năm, nhưng vẫn ở lại Lịch Viễn giúp nhà Nam Cung! Sao anh có thể......"
La Tình Uyển giơ tay che miệng, nước mắt từ giữa khe hở mấy ngón tay mảnh khảnh xanh xao chảy ra ngoài.
"Em cầu xin anh, xin anh......" Cô ta run rẩy cầm lấy tay của Nam Cung Kình Hiên, cố gắng thử xem bàn tay lạnh như băng này có thể bố thí cho cô ta một chút ấm áp hay không.
"Tôi cũng muốn bỏ qua cho cô...... Nhưng ai bỏ qua cho tôi?" Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn, bởi vì đau lòng mà hai mắt đã trở nên đỏ hồng, nhìn chằm chằm người phụ nữ bi thương khóc thút thít trước mặt: "Tôi không cần cô cầu xin, tôi chỉ muốn cô trả Thiên Tuyết lại cho tôi, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không có chịu bất kỳ chút xíu tổn thương nào..... Cô có thể sao?!"
Mấy chữ sau cùng, anh gần như gầm lên, La Tình Uyển bị anh hung hăng đẩy sang một bên! Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Chân bị trẹo một cái, La Tình Uyển đau đến kêu lên một tiếng, nước mắt rơi xuống, nhếch nhác té ngã trên bậc thang!
Đôi mắt hung ác đầy sát khí của Nam Cung Kình Hiên liếc nhìn cô ta một cái, mím môi, lạnh lùng bước đi.
Nhưng thật không ngờ, một giọng nói trầm thấp mà tức giận vang lên: "Mày, cái thằng hỗn trướng này, mày đang làm cái gì vậy hả?!"
Thân ảnh cao ngất rắn rỏi dừng lại, ngửa đầu lên, thấy Nam Cung Ngạo chống gậy đứng ở bậc thang trên cùng.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có chút mờ mịt, nhưng vẫn lạnh lùng như băng.
"Chính sai lầm của mày đã làm hại người phụ nữ Dụ Thiên Tuyết kia, mày lại dám trút giận lên đầu Tình Uyển!! Cái thằng hỗn trướng này, mày cố ý muốn làm cho tao tức chết mà!!" Sắc mặt Nam Cung Ngạo tái xanh, một tay chống gậy, một tay run rẩy chỉ vào anh: "Được, đây là do mày ép tao, nhất định tao phải cho mày chút dạy dỗ!"
Hộ vệ bên cạnh thấy ông ta ra hiệu, lập tức đi lên phía trước.
Nam Cung Ngạo oán giận nói chuyện với hộ vệ, giọng nói kia không lớn không nhỏ, vừa đủ để Nam Cung Kình Hiên có thể nghe được.
"Tách cô ta và ŧıểυ Ảnh ra cho tôi, đưa tới biên giới ‘ZNV" không cho trở về nữa! Bên kia có nhiều phụ nữ bị móc mắt xẻo tai tàn tật đang làm mại dâm như vậy, thêm cô ta cũng không nhiều!" Ông ta gầm lên, mang theo sự tức giận. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Hộ vệ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp nhận điện thoại, nói không lọt một chữ lời của Nam Cung Ngạo cho người ở đối diện nghe.
"Không......" Ngay tức khắc, sắc mặt Nam Cung Kình Hiên trắng bệch, xông lên kéo cổ tay người hộ vệ kia, anh mãnh lực kéo tay của người đàn ông lực lưỡng kia xuống, một tiếng kêu gào bi thống tê tâm liệt phế cùng tiếng xương gãy, đã thành công làm cho anh ta buông thõng cách tay, anh hung hăng bẻ mấy ngón tay của anh ta ra, chụp lấy điện thoại trong lòng bàn tay của anh ta đặt bên tai, gầm lên: "Dừng tay cho tôi...... Các người dừng tay cho tôi!!! Ai dám động đến một cọng tóc của cô ấy tôi tuyệt đối sẽ giết người đó, dừng tay cho tôi!!"
Thanh âm trong điện thoại di động hỗn loạn lung tung, có tiếng trầm thấp nói chuyện với nhau, sau đó điện thoại bị cúp.
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm điện thoại di động, đôi mắt đỏ tươi, bất thình lình hung hăng ném điện thoại di động vỡ vụn trên bậc thang, cả người loạng choạng lảo đảo, nhìn chằm chằm Nam Cung Ngạo nói: "Ông làm gì cô ấy? Tôi cảnh cáo ông, lập tức kêu bọn họ dừng lại...... Kêu bọn họ dừng lại có nghe hay không!"
"Hừ," Nam Cung Ngạo vẫn lạnh lùng như thường: "Mày cho rằng tao không biết mày đã làm mấy chuyện kia sao?! Người dưới tay tao đi theo tao vài chục năm mà mày cũng dám động vào, vùng duyên hải bên kia mày cũng có thể nắm trong tay hoàn toàn, thật sự là tao đã xem thường mày! Chỉ có điều, lần này Dụ Thiên Tuyết ra đi cũng đừng hòng trở về nữa, hiện tại tao chỉ mới cho cô ta nếm thử một chút cái gì gọi là tàn nhẫn, vẫn còn chưa có muốn mạng của cô ta! Nếu mày thức thời thì ngoan ngoãn kết hôn cùng Tình Uyển, cuối tháng này, tao chờ uống rượu mừng của hai đứa, một khi hai đứa đã kết hôn tao sẽ thả người phụ nữ kia ngay lập tức! Mày còn dám trút giận lên Tình Uyển, tao sẽ khiến cô ta biến mất từ đây!"
Tựa như những tiếng sấm rền nổ vang trong bầu trời đêm, Nam Cung Kình Hiên lảo đảo một cái, trong đôi mắt đỏ tươi có sự hận ý ngập trời, nhìn chằm chằm người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi trước mắt, nắm chặt quả đấm, khớp xương gần như sắp vỡ vụn.
Móc mắt......
Xẻo tai......
Làm cho cô tàn tật, sau đó đưa đi làm mại dâm......
"Ông điên rồi phải không?" Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên bể tan tành khàn đặc tới cực điểm, sắc mặt trắng bệch, nghẹn ngào nói: "Thiên Tuyết không phải là kẻ thù của ông...... Cô ấy chính là người tôi yêu, là người phụ nữ tôi yêu! Cô ấy còn là mẹ của cháu nội ông!...... Trái tim của ông làm bằng cái gì? Chỉ vì tôi không chịu cưới La Tình Uyển mà ông muốn phá hủy người phụ nữ tôi yêu hay sao!"
"Hừ," Sắc mặt của Nam Cung Ngạo vẫn rất khó coi, nhưng hòa hoãn hơn rất nhiều: "Tao từng nói với mày là không nên đối nghịch cùng tao, người đang trong tay tao, mày cho là mày có thể hung ác đến cỡ nào? Mày đã yêu người phụ nữ đó, vậy thì dù cô ta có tàn tật dơ bẩn hẳn là mày vẫn yêu mới đúng, tao sẽ không để cho cô ta chết, đợi đến khi mày và Tình Uyển đã thành hôn, tao sẽ trả cô ta lại cho mày ngay lập tức!"
Trả lại cho anh......
Trả lại cho anh một Dụ Thiên Tuyết đã tàn phế dơ bẩn?!!
Nam Cung Kình Hiên thoáng hoảng hốt đứng im tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng đến cùng cực, cho tới bây giờ anh mới biết, yêu một người cũng có thể đau lòng như thế này, dù là vào năm năm trước, thời điểm cô mất tích anh cũng không có đau thấu xương đến thế này!
Anh ôm không được cô...... Chạm không tới cô...... Chỉ có thể hao tốn thời gian chờ cô bị thương tổn một cách tàn nhẫn!
"Khụ......" Nam Cung Kình Hiên buồn bực ho một tiếng, bóng dáng cao ngất mạnh mẽ hơi loạng choạng, trong cổ họng có chút ngai ngái!
"Đưa điện thoại cho nó!" Nam Cung Ngạo lạnh giọng ra lệnh.
Hộ vệ ở sau lưng đi lướt qua người hộ vệ đã bị gãy một cánh tay đang nằm trên mặt đất đau chết đi sống lại, lạnh lùng mở điện thoại di động, đưa cho Nam Cung Kình Hiên: "Thiếu gia, mời nghe một chút."