Tay cầm điện thoại di động của Dụ Thiên Tuyết có chút lạnh lẽo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt, ổn định tâm tình run giọng hỏi: “La Tình Uyển, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
Người ở phía bên kia dừng một chút, hơi thở mong manh nói: “Tôi muốn giúp cô, cũng muốn giúp bản thân tôi.”
Dụ Thiên Tuyết cố gắng để bản thân thanh tỉnh một chút, chần chờ nói: “Cô thấy trong email của Nam Cung Kình Hiên? Cô nhìn lén tài liệu của anh ta? Anh ta không thích như vậy, cô sẽ gặp rắc rối.”
La Tình Uyển cười nhẹ: “Cô đang lo lắng cho tôi sao? Tôi nghĩ cô quan tâm nội dung trong tư liệu hơn, mở ra xem đi, có toàn bộ phương thức liên lạc với cô ấy, cô ấy không thích dùng di động, vì thế chỉ có hộp thư bưu điện và MSN, còn đây là toàn bộ tài liệu ở đại học.”
Dụ Thiên Tuyết hít thở thật sâu, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng, mấy ngón tay của cô cầm thật chặt túi tài liệu ở trước ngực, xương ngón tay trắng bệch, chỉ một tấm hình của Thiên Nhu lộ ra cũng làm cho lòng cô thắt lại.
Rốt cuộc cũng tìm được, em gái của cô.
“Tôi nghĩ tôi với cô nhất định phải gặp mặt.” Dụ Thiên Tuyết lý trí nói.
Tựa hồ La Tình Uyển đã sớm có chuẩn bị, nhẹ giọng nói: “Nửa tiếng nữa, tôi tới công ty của cô tìm cô.”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, lắc đầu: “Không, tôi không muốn nói chuyện riêng ở nơi làm việc, nếu cô cũng muốn nói chuyện thì tôi có thể xin nghỉ.”
La Tình Uyển nhàn nhạt cười: “Không cần, Dụ Thiên Tuyết, cô không cần phải nghiêm túc với công việc như thế, coi như cô có bỏ bê công việc thì bọn họ cũng không dám xa thải cô, sao cô lại ngây thơ như vậy, ngay cả chính mình đang ở hoàn cảnh nào cũng không biết, lại càng không biết ai đang ȶᏂασ túng tính mạng của cô, nhưng tại sao cô lại may mắn như thế, không cần hao tâm tổn trí anh ấy đều sẽ vì cô mà an bài xong tất cả, còn tôi thì phí hết tâm tư, thế nhưng ngay cả nhìn tôi một cái anh ấy cũng không nhìn.....”
Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, có chút không hiểu: “Cô nói cái gì?”
“Nửa giờ, gặp ở trung tâm Huệ Minh.” La Tình Uyển chỉ nói một câu, liền cúp điện thoại.
*****
“Cô nói toàn bộ Huệ Minh kỳ thực là tài sản thuộc tập đoàn của Nam Cung Kình Hiên?” Dụ Thiên Tuyết nhìn người phụ nữ trước mặt, có chút khó khăn mở miệng hỏi.
La Tình Uyển nhẹ nhàng hớp một ngụm cà phê, gật đầu một cái.
Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng tựa vào chỗ ngồi, mái tóc dài đen bóng như thác nước tản ra trên bờ vai, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút kinh ngạc cùng mờ mịt, hơn nữa là còn bị lừa gạt đã lâu nên trong lòng cảm thấy giá lạnh, người đàn ông này..... Thì ra là từ lúc cô vừa mới trở về thành phố Z gặp phải anh, vận mạng của cô đã bị anh nắm giữ ở trong tay rồi! Anh nắm giữ công việc của cô, nắm giữ manh mối của Thiên Nhu, chính là như thế cô mới không thoát khỏi lòng bàn tay của anh!
Rõ là..... Đáng hận!
Dụ Thiên Tuyết giận đến run run, tay nắm chặt cây viết, rất muốn bóp nát nó.
“Bây giờ cô có thể đi được chưa?” La Tình Uyển nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng, nhẹ giọng hỏi.
Từ trong trầm tư Dụ Thiên Tuyết bừng tỉnh, đôi mắt trong suốtdần trở nên sáng tỏ, hiểu được ý của cô ta.
“Cô.....”
“Không phải lần trước cô nói cô không thể rời khỏi thành phố Z cũng là vì em gái sao?” La Tình Uyển rất dứt khoát hỏi, “Tôi có thể khẳng định thế này, thứ nhất cô không yêu Kình Hiên, thứ hai cô cũng sẽ không vì tham lam tài sản của nhà Nam Cung mà buộc con trai nhận tổ quy tông, thứ ba cô ghét mấy người này cứ dây dưa không rõ với cô và con trai, hiện tại tôi cho cô cơ hội, cô có thể liên lạc với em gái, mang theo con trai chạy trốn, muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cung cấp, cô có đi hay không?”
Cả người của Dụ Thiên Tuyết có một loại cảm giác hít thở không thông, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, cảm thấy người ta có vẻ như đang gây sự.
“Cô rất hi vọng tôi rời khỏi đây, phải không?”
“Dĩ nhiên.” La Tình Uyển không e dè: “Tôi biết Kình Hiên có cảm giác với cô, cô biến mất một lần nữa có lẽ anh ấy sẽ cần thời gian lâu hơn năm năm để quên cô, chỉ cần cô vĩnh viễn không xuất hiện nữa, một ngày nào đó tôi sẽ có cơ hội tiến vào trái tim của anh ấy, nhưng nếu cô vẫn còn ở đây thì vĩnh viễn cũng không thể, dĩ nhiên tôi hi vọng cô rời đi, đi càng xa càng tốt vĩnh viễn đừng bị anh ấy tìm được, ý của tôi rất rõ ràng rất đơn giản, cô nghe có hiểu không?”
Yêu cầu như thế, vô cùng bình thường, chỉ có điều.....
Bàn tay của Dụ Thiên Tuyết đặt trên mặt bàn chậm rãi nắm lại, giống như đang cố gắng quyết tâm điều gì đó, mấy ngón tay dùng sức hết lần này tới lần khác nhưng cái gì cũng bắt không được, lòng cô rất hỗn loạn, trong đôi mắt trong trẻo có mưa gió dao động.
La Tình Uyển nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Thế nào, không bỏ được có phải không?”
Dụ Thiên Tuyết rất kinh ngạc, nhìn cô ta.
“So với bất kỳ ai tôi hiểu rõ sức quyến rũ của Kình Hiên, chỉ cần anh ấy đặt một người phụ nữ ở trong lòng thì sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi, cho dù là toàn bộ thế giới này anh ấy cũng sẽ đặt ở trước mặt cô ấy, đàn ông như thế, cho dù có phạm qua sai lầm lớn ngập trời cũng không có phụ nữ nào có sức kháng cự được anh ấy.” La Tình Uyển nói rất nhẹ nhàng, ánh mắt lạnh bạc trong trẻo lạnh lùng: “Dụ Thiên Tuyết, tôi cũng vậy cô cũng thế thôi, cô đã không thể rời bỏ anh ấy, cô không nỡ rời đi.”
Cô ta vừa nói vừa cười: “Chẳng qua tôi hiểu cô, phụ nữ luôn không có cách nào ngăn cản một người đàn ông sức quyến rũ theo đuổi quấn chặt lấy mình, cô cũng không nɠɵạı lệ.”
Dụ Thiên Tuyết cảm giác có một chậu nước lạnh dội mạnh xuống đỉnh đầu mình, lạnh buốt thấu xương, đánh thức lý trí của cô.
“Tôi chỉ có chút không tỉnh táo, điểm này tôi thừa nhận, nhưng tôi hi vọng cô có thể tin tưởng tôi, tôi không ôm hi vọng gì với Nam Cung Kình Hiên, cho dù tôi không hận anh ta thì cũng không thể ở chung một chỗ cùng anh ta, người anh ta muốn cưới là cô, tôi không có ti tiện đến mức tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta, con trai là của tôi, bọn họ cũng đừng mơ tưởng cướp đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt, mấy ngón tay nắm chặt như đang nhắc nhở bản thân không được trầm luân, không được trầm luân!
“Cô đã thông suốt như vậy thì tại sao lại không đi?” La Tình Uyển nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
“Tôi…..” Dụ Thiên Tuyết cứng họng, cắn môi không biết lấy cái gì tới cãi lại.
La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi, tựa vào trên ghế sau, đôi mắt xinh đẹp nâng lên: “Cô muốn bao nhiêu tiền? Ba trăm vạn có đủ hay không?” Cô ta đưa ra cái giá này, căn bản đã đủ sinh hoạt phí nửa đời sau của mẹ con cô.
Dụ Thiên Tuyết có một loại cảm giác bị sỉ nhục, cô chịu đựng, ánh mắt quật cường nhìn La Tình Uyển.
“Được, tôi thêm lên năm trăm vạn, như vậy được không?” Ánh mắt La Tình Uyển cũng lạnh như băng: “Tôi biết rõ bác Nam Cung đưa ra cái giá cao hơn rất nhiều, nhưng cô hi vọng bán con trai hay hi vọng có thể cao bay xa chạy, chính cô rõ ràng.” mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Dụ Thiên Tuyết gật gật đầu, khóe miệng cũng nở một nụ cười lạnh: “Thì ra các người đều thích dùng tiền để nắm giữ vận mệnh của người khác trong tay, La Tình Uyển, cô không cần dùng bộ dạng ban ơn đối đãi với tôi, cô có mục đích của cô, tôi có nguyện vọng của tôi, cô cầm một phần tài liệu của Thiên Nhu cùng năm trăm vạn để đổi lấy tôi rời khỏi nơi này, đây là một khoản giao dịch, cô đồng ý tôi ưng thuận thì mới có thể tiếp tục bàn tiếp.”
La Tình Uyển giật mình, ánh mắt nhìn người phụ nữ này hơi thay đổi.
Người phụ nữ này, dường như không có đơn giản như mình nghĩ.
“Tôi cho rằng chính cô cũng muốn vậy, cho nên tôi hi vọng cô có thể để tôi san sẻ một phần.” La Tình Uyển nhẹ giọng nói: “Cô còn có yêu cầu gì, có thể nói.”
Vẻ bén nhọn cùng sự sắc sảo trong mắt Dụ Thiên Tuyết chậm rãi rút đi, ngẫm nghĩ một chút, giọng hơi khàn khàn: “Cái này tôi còn chưa suy nghĩ kỹ.” Mấy ngón tay từ từ nắm chặt túi tài liệu, ánh mắt cô khẩn trương: “Nhưng nếu tôi không đáp ứng, không phải cô sẽ.....”
“Tôi không có hèn hạ như vậy.” La Tình Uyển nói, ánh mắt trong suốt động lòng người: “Tôi là phụ nữ, không phải ác ma.”
“Dụ Thiên Tuyết, nếu cô cần thời gian suy nghĩ tôi có thể cho cô, phần tài liệu này coi như tôi đưa cho cô xem miễn phí, nhưng cô cũng phải hiểu rõ một điều, tôi mới là người từ ban đầu Kình Hiên xác định muốn ở chung một chỗ, dù cô yêu, dù cô không bỏ được, cô cũng là người đến sau là người thứ ba, vĩnh viễn cũng là cô bất nhân trước, tôi tha thứ, không có nghĩa là sẽ luôn luôn tha thứ.”