Bầu trời xanh thẳm, một chiếc Lamborghini từ trên đường cao tốc chạy vào nội thành.
Nửa bên mặt thật đau rát, khóe miệng động đậy một chút cũng đau, Dụ Thiên Tuyết dựa lưng trên ghế lái phụ nghiêng mặt sang một bên không nói câu nào, hàng mi thật dài như cánh bướm nhẹ nhàng che phủ đôi mắt, cô nhìn phong cảnh bên ngoài rồi từ từ nhắm mắt.
Nam Cung Kình Hiên cũng trầm mặc, đảo vô lăng, đột nhiên thắng xe dừng lại.
Dụ Thiên Tuyết cảm giác chỗ ngồi bên cạnh không có người một lúc, sau đó lại có người lên xe bỏ thứ gì đó ở trên ghế, một tiếng ‘Phanh’ cửa xe đóng lại.
Cô muốn tiếp tục nghỉ ngơi nhưng eo lại bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, cô run sợ mở mắt, ngay sau đó bị ôm vào trong một lồng ngực cường tráng ấm áp, mở mắt liền thấy ánh mắt hơi đau lòng lo lắng của Nam Cung Kình Hiên.
“Cô gái này, trời sinh em không thay đổi được tính tình phải không?” Khí nóng trong miệng của Nam Cung Kình Hiên phun trên mặt cô, anh cau mày chậm rãi nói tiếp: “Biết rõ tính khí của Dạ Hi phách lối em chọc nó làm cái gì? Thua thiệt cũng là đáng đời em!”
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nhìn thẳng anh, nghe lời anh nói xong thì có hơi ngơ ngẩn, tiếp theo bắt đầu ở trong lòng anh giãy giụa.
Lòng của người đàn ông này cô đã nhìn thấu, không có đúng sai phải trái, chưa hề có tình cảm chân thành, chỉ là đóng kịch giả vờ, trời sinh anh máu lạnh vô tình không để ý đến cảm thụ của người khác dù chỉ một chút xíu! Cũng đúng, bất quá chính là giao dịch thân thể mà thôi, cô cần gì cảm thụ? !
“Dụ Thiên Tuyết, em đừng cử động nữa!” Nam Cung Kình phát cáu, bàn tay anh đè ép vai cô ấn cô ở trên ghế, nhíu mày lạnh giọng quát.
Chăm chú nhìn khuôn mặt bị phỏng không nhẹ, nhớ tới vết phỏng trên vai cô lần trước, đó là một bài học kinh nghiệm, Nam Cung Kình Hiên hít sâu một hơi, ôm chặt cô, cúi đầu dỗ dành: “Được rồi đừng làm rộn, mặt của em rất đau phải hay không? Cẩn thận đừng nhúc nhích tôi bôi thuốc cho em.”
Nói xong anh lấy ra một ít thuốc đặc trị phỏng mua ở trong hiệu thuốc, dùng bông gòn thấm chất lỏng trong suốt bôi lên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết lạnh nhạt hờ hững muốn né tránh lại bị mấy ngón tay thon dài của anh bóp chặt, đành phải ngoan ngoãn để anh bôi thuốc.
Thuốc nước lành lạnh bôi trên mặt rất thoải mái, cũng không còn đau rát như lúc nãy nữa rồi. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:ddlequydon
Nam Cung Kình Hiên bôi thuốc cho cô xong, nhẹ nhàng thổi thổi, cẩn thận ôm cô vào trong ngực, hôn lên môi cô: “Cẩn thận một chút đừng cọ xát, nghe nói một lát nữa cũng hết đau, rất nhanh sẽ lành.”
Sự kinh ngạc từ từ lan tràn trong lòng Dụ Thiên Tuyết, cô không biết hóa ra người đàn ông này cũng có thể dịu dàng săn sóc như vậy, trong phút chốc cảm thấy hoảng hốt không biết hôm nay anh uống lộn thuốc gì.
Không đúng, anh không có uống nhầm thuốc, nhất định anh cũng cảm thấy không được bình thường phải hay không? Rõ ràng cô, Dụ Thiên Tuyết một câu cũng không có nói, ở trên bàn cơm bị em gái độc ác của anh làm nhục một trận như thế, bị thương đau đến tận xương tủy, cuối cùng nổi giận cũng là anh, cô chịu uất ức lớn như thế cứ vậy mà tan thành mây khói.
Quả nhiên, người không có tiền thì tôn nghiêm cũng đều không đáng bao nhiêu tiền.
Cô thoáng nở nụ cười nhạt làm tác động đến thương tổn trên mặt, đau đớn khiến cô cắn môi cũng không cười nổi nữa.
“Chúng ta có thể ngưng hẳn loại quan này rồi sao?” Dụ Thiên Tuyết bất chấp anh ôm vào trong lòng lồng ngực