Nam Cung Kình Hiên liếc xéo người phụ nữ đang túm cánh tay mình, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, trong đôi mắt thâm thúy lại thoáng qua chút phức tạp.
Thật sự là lần đầu tiên anh giải quyết cảnh tượng này, người phụ nữ đối diện không phải là người xa lạ, càng không phải là cừu địch cạnh tranh trên thương trường, cô ta đã từng là người mà mình chọn để bầu bạn trong cuộc sống, chẳng qua không biết sai lầm bắt nguồn từ đâu, lúc anh hiểu được tình yêu là gì, anh mới biết được, người phụ nữ có thể khiến anh thương yêu che chở cả đời không phải là cô ta.
Nắm lấy cổ tay của cô ta, chầm chậm nhưng kiên định kéo xuống khỏi cánh tay mình.
Cô không cần cầu xin tôi, dù sao thì người tổn thương cô không phải là tôi, cầu xin tôi thì có ích lợi gì? Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tràn đầy sự lạnh lùng, lạnh nhạt nói: Trên thương trường luôn chú trọng đến sự công bằng, làm sai chuyện thì phải trả giá lớn, cô không có cách nào thừa nhận những chuyện này, nhưng trước đó cô đã từng làm cho người khác chịu đựng y như thế. . . . . . Không có gì không công bằng.
La Tình Uyển, tôi đã bỏ qua cho cô rất nhiều lần, là chính cô, cho tới bây giờ đều không biết quý trọng cơ hội, náo loạn thành như hiện tại, tôi không có bất kỳ lập trường gì để giúp cô —— muốn tôi đồng tình với cô sao? Vậy cũng xin cô suy nghĩ kỹ lại, nếu như cô là tôi, cô cũng đồng tình với chính cô sao? Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng bốc cằm của cô ta lên, lạnh nhạt nói.
Khoảnh khắc yên lặng, La Tình Uyển lại cảm thấy dài giống như đã trải qua nửa cuộc đời vậy.
Ngón tay lành lạnh của anh vẫn còn ở trên cằm cô ta, có sự hấp dẫn trí mạng, đó đã từng, đã từng là sự ưu ái cùng hạnh phúc mà cô ta không cần ngẩng đầu chờ đợi cũng có thể lấy được, đúng, đúng vậy, chính cô ta đã phá hủy, tự tay phá hủy tất cả.
Nước mắt nóng hổi rớt xuống, cũng không chiếm được một chút thương hại nào từ anh.
Có phải anh rất thích Dụ Thiên Tuyết hay không? Anh thích cô ta nhiều không? La Tình Uyển thu lại nước mắt, nâng ánh mắt trong suốt lên nhìn anh, hỏi.
Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên ẩn chứa một loại lạnh lùng như đầm nước mùa đông, vào thời khắc này lại trở nên nhu hòa mê ly chút ít.
Thích cô nhiều không?
Đừng dùng hai chữ yêu thích này để hình dung quan hệ của tôi và cô ấy, tôi không phải thích, mà là yêu cô ấy, yêu cái cảm giác cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi đã không thể rời xa cô ấy. Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm cô ta, nhàn nhạt nói.
La Tình Uyển lẳng lặng nghe, trong tim như bị khoét sâu một mảnh, vô cùng đau đớn.
Cô ta suy sụp buông anh ra, đôi mắt rưng rưng lệ trong suốt, nở nụ cười khổ.
Em làm nhiều chuyện như vậy, nhiều như vậy, tại sao lại không thể ngăn trở các người yêu nhau? Em đã làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì để kéo trái tim anh trở về, cho dù chỉ là một chút! Nhưng tại sao anh lại cách em càng ngày càng xa, càng ngày em càng không bắt được anh! Cô ta gào thét, thống khổ không chịu nổi, bụm mặt, cả ý nghĩ cũng như logic cũng hoàn toàn bị đảo điên.
Ngay khi tất cả mọi thứ mà cô ta dốc hết toàn lực cố gắng đã đi ngược lại, nɠɵạı trừ che mặt khóc rống lên, cái gì cô ta cũng không thể làm.
Nam Cung Kình Hiên hờ hững thu hồi ánh mắt.
Không cần nói với tôi yêu đương gì đó, tôi chưa bao giờ tin cô có tình yêu chân thật gì với tôi, nếu như là bảy năm trước, có lẽ tôi sẽ miễn cưỡng tin tưởng, nhưng bây giờ, so với tôi, cô biết rõ đến tột cùng là mình muốn cái gì —— tôn nghiêm cùng với thể diện quang vinh chói lọi của cô đều quan trọng hơn so với mọi thứ, cô chịu không nổi nhất, không qua được nhất, chính