Giọng cô ta hơi lớn, người giúp việc bên cạnh nhìn thấy cũng dừng động tác lại, ánh mắt của Nam Cung Dạ Hi khẽ lúng túng, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, đi ra bên ngoài, bỏ lại một câu: Muốn gặp Trình Dĩ Sênh thì hãy tới đây cùng tôi, không nên ở chỗ này ảnh hưởng đến cả nhà.
Trong lòng chua xót uất ức, Nam Cung Dạ Hi đột nhiên giật mình, nhìn bóng lưng Dụ Thiên Tuyết, do dự một chút, lập tức đi theo ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài, xanh thẳm không mây.
Dụ Thiên Tuyết đi tới bên trong vườn hoa nhỏ, Nam Cung Dạ Hi đuổi theo: Cô nói cái gì? Cô có thể để cho tôi gặp được Trình Dĩ Sênh? !
Cô đi chầm chậm, hít thở không khí trong lành, chậm rãi nói: Cho dù muốn xin người ta giúp đỡ thì cô cũng phải có dáng vẻ cầu người chứ, tôi biết cô không dám đi nói chuyện này với anh trai cô, nhưng Lạc Phàm Vũ với cô có giao tình rất sâu sao? Ngay cả lời của ba cô mà anh ấy còn không để ý, huống chi là cô, cô cho rằng đi tìm anh ấy là được?
Nam Cung Dạ Hi bị nói đến cứng họng, run giọng nói: Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Chỉ có bọn họ biết Trình Dĩ Sênh đang ở đâu!
Dụ Thiên Tuyết xoay người, ánh mắt trong trẻo nhìn cô ta: Trước tiên nói cho tôi biết, cô muốn gặp Trình Dĩ Sênh để làm gì?
Tôi. . . . . .
Nam Cung Dạ Hi cúi đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt, giọng khàn khàn nói: Tôi muốn hỏi anh ấy rốt cuộc có yêu tôi không, hay là ngay từ lúc ban đầu đã lừa gạt tôi, trước giờ anh ấy vẫn luôn hư hỏng như thế, hay là tại tôi cùng với người nhà của tôi buộc anh ấy trở nên xấu xa như vậy. . . . . . Tôi muốn hỏi anh ấy có biết mình còn một đứa con gái hay không, có nghĩ tới nếu như anh ấy chết hoặc tàn phế, vậy sau này Y Y phải làm sao bây giờ, tôi phải làm sao bây giờ . . . . . .
Nam Cung Dạ Hi ngước mắt nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết, giọng run run nói: Dụ Thiên Tuyết, tôi thừa nhận tôi không dũng cảm như cô, cô có thể một mình mang theo con trai trải qua nhiều năm như vậy, tôi bị nuông chiều quá mức, tôi không hy vọng bên cạnh mình không có ai, không hy vọng không ai quan tâm tôi, cho dù người bị giam cầm kia có hư hỏng xấu xa như thế nào đi nữa thì đó cũng là ba của con gái tôi! Cũng là chồng của tôi! Cô nhi quả mẫu có bao nhiêu khổ sở cô cũng biết . . . . . . Các người đang chuẩn bị chuyện kết hôn, cô hạnh phúc như thế, nhưng trong lòng lại tôi cất giấu nhiều khổ sở, muốn tôi thế nào cười được ở trong hôn lễ của cô!
Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, nghe cô ta nói xong, nhàn nhạt nói một câu: Cô chính là thương anh ta, chưa tuyệt vọng đối với anh ta.
Nam Cung Dạ Hi cắn môi, nén lệ không nói lời nào.
Thật ra cô nói sai rồi, tôi cũng không có dũng cảm như vậy, Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: Lúc đầu tôi có thể mang theo ŧıểυ Ảnh rời khỏi anh trai cô, đi đến một địa phương mà tới chết anh ấy cũng tìm không thấy, đó là bởi vì tôi đối với anh ấy đã tuyệt vọng, tôi tình nguyện rời khỏi anh ấy, trải qua cuộc sống đơn thân, không có cừu hận cũng không cần ngày ngày chịu cả nhà các người nhục nhã, đối với tôi mà nói, như vậy là một loại hạnh phúc, nhưng cô không giống, cô cảm thấy anh ta còn có thể cứu, cô cảm thấy cô cũng có lỗi trong hôn nhân của hai người, cho nên cô mới không bỏ xuống được.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết chậm rãi nói: Tôi giúp cô nghĩ biện pháp gặp anh ta một lần, sau đó, cô lần nữa bắt đầu lại hay là vẫn tiếp tục dây dưa, chính cô lựa chọn.
Nam Cung Dạ Hi kinh ngạc ngước mắt: Cô. . . . . . Cô chịu giúp tôi?
Tôi chỉ có thể thử, phải biết là quyết định của anh cô rất khó thay đổi, nếu không làm được thì cô cũng không nên trách cứ tôi.
Cô. . . . . . Nam Cung Dạ Hi nhìn cô, ánh mắt phức tạp vô cùng: Tôi cảm thấy đáng lẽ cô phải hận chết tôi, sao cô còn giúp tôi?
Không biết, có lẽ là do tôi khờ thôi. Dụ Thiên Tuyết tự mình nghĩ nghĩ cũng không có đáp án, cười khổ một tiếng xoay người rời đi.
Tôi nói rồi tôi không thích cô, muốn làm cho tôi gọi cô chị dâu là không thể nào.
Tùy cô. . . . . . Vậy cô cứ kêu tôi là Dụ Thiên Tuyết đi, tôi thích tên của mình mà, Cô xoay người, trong mắt lóe lóe sáng: Cô thì sao? Cô thích bốn chữ Nam Cung Dạ Hi này không? Hay chính cô cũng chán ghét nó?
Cô cười yếu ớt, đẹp không sao tả xiết, lời chỉ nói tới đây, cũng không đợi đáp án của Nam Cung Dạ Hi, thong thả ung dung bước đi.