Bình thường cũng không gọi như vậy, sao bỗng nhiên lại gọi ra miệng. . . . . . Hơi thở của Nam Cung Kình Hiên nóng như lửa phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, tay vuốt ve dọc theo sống lưng cô, khàn giọng thì thầm đầu độc: Nói, có phải trong lòng đã muốn gọi lâu rồi hay không. . . . . .
Không có. . . . . . Không có. . . . . . Cả người Dụ Thiên Tuyết mềm nhũn, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mê ly, cắn môi cố làm cho mình thanh tỉnh, lời lẽ cũng đã không còn tự chủ: Chẳng qua em nghe Dạ Hi thường gọi chồng cô ấy như thế. . . . . . Em. . . . . .
Có lẽ do cô bị lây nhiễm mà thôi.
Nam Cung Kình Hiên yêu thương hôn từng bộ phận trên khuôn mặt cô, từ cái mũi nhẵn bóng vểnh cao, đến gò má đáng yêu đỏ hồng, rồi xuống đôi môi đỏ tươi và cái cằm trắng mềm, hô hấp càng lúc càng nặng nề: Vậy em thật sự nên thân thiết với Dạ Hi . . . . . . Thật ra thì em ấy là một người rất nhiệt tình. . . . . . Có phải em cũng nên học hỏi em ấy một ít hay không, nhiệt tình với ông xã của em hơn. . . . . .
. . . . . . ! Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết hít vào một hơi, bấu chặt lấy bờ vai của anh, cảm giác được mấy ngón tay u nhã nóng bỏng kia đang chạm vào nút áo ở sau lưng mình, nhẹ nhàng cởi ra, cả tấm lưng trơn nhẵn non mềm của cô đã rơi vào trong lòng bàn tay anh.
Kình Hiên. . . . . . Em có bảo bảo . . . . . . Không được. . . . . . Dụ Thiên Tuyết run giọng nói, chậm rãi nhắm mắt lại, hơi hơi run rẩy theo lực đa͙σ vuốt ve của anh, thân thể cô run lên, co rụt lại một cái, run rẩy đến mức không thể rưởng tượng nổi.
Em thật tàn nhẫn, Tựa như trừng phạt, Nam Cung Kình Hiên cắn môi dưới của cô một cái, nhẹ nhàng dán môi mình lên môi của cô, mập mờ nói: Chẳng lẽ thật sự bắt anh phải chờ đến mười tháng? Anh không phải là thánh nhân. . . . . . Nói xong, tay của anh bắt đầu chậm rãi cởi quần áo của cô, đầu tiên là dừng lại ở phần bụng bóng láng một lát, thể nghiệm độ cong hơi đội lên kia, yêu thương tránh ra, sau đó tiếp tục hướng xuống. . . . . .
Nhưng bây giờ là ban ngày. . . . . . Hàng mày xinh đẹp của Dụ Thiên Tuyết cau lại, chống đỡ bả vai rộng lớn của anh: Ở dưới lầu còn rất nhiều người, Kình Hiên. . . . . .
Anh biết bây giờ là ban ngày, Nam Cung Kình Hiên hôn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, thu hết vẻ xinh đẹp và mê đắm của cô vào trong mắt: Cho nên em đừng kêu quá lớn tiếng, nếu có người lên đây thì phải gõ cửa mới vào được. . . . . . Bà xã, ngoan, để anh thương em. . . . . .
Dụ Thiên Tuyết vẫn muốn kháng cự, Nam Cung Kình Hiên cũng đã nhìn ra sự ham muốn trong đáy mắt cô, anh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang muốn lên tiếng cự tuyệt, dẫn dắt hai cánh tay cô quấn quanh trên cổ mình, tay bắt đầu dịu dàng mà ngang ngược – hành động.
Ánh mặt trời rải đầy gian phòng, ánh nắng nhảy nhót trên tấm lưng to lớn ưu nhã của anh.
Trong nháy mắt anh tiến vào, cô run rẩy kịch liệt, một mảnh ướt át khiến người ta thoải mái đến mức không muốn dừng lại, nắm chặt thắt lưng của cô, anh tiếp tục thẳng tiến, Nam Cung Kình Hiên tỉ mỉ quan sát ánh mắt cô, bao gồm cả tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, cùng với chóp mũi và vầng trán rịn mồ hôi li ti, anh yêu thương hôn lên cằm của cô, thể nghiệm và cảm nhận sự mềm mại cũng như sức chịu đựng ở nơi ẩm ướt kia, dưới tình huống không thương tổn đến bảo bảo, cho cô cảm thụ sâu sắc sự sung sướиɠ đến mức tận cùng trong niềm vui hoan ái.
Trong thời gian mang thai, quả nhiên phụ nữ cực kỳ mẫn cảm, vừa khẽ đụng là như muốn tan vỡ.
Cô luôn ngượng ngùng, dù