Bảo vệ gác cổng cau mày: Vậy ŧıểυ thư tới đăng ký đi.
Trên danh sách của các anh không có tên của tôi ở đây, tôi chỉ ở nhờ. Thiên Nhu khe khẽ cười, giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: Tôi phải đón xe buýt, tôi dọn đến chỗ ở của công ty mới, anh làm trễ giờ của tôi thì không tốt.
Bảo vệ gác cổng suy nghĩ một chút, rốt cuộc mở cửa ra: ŧıểυ thư đi thong thả.
Thiên Nhu gật đầu, mỉm cười rời đi.
Mặc dù không ký tên vào danh sách đăng ký, nhưng ít nhất cũng có camera giám sát ghi lại, bảo vệ gác cổng suy nghĩ một chút, lại đi trở vào bên trong.
Đón gió đêm, Thiên Nhu dứt khoát kiên quyết rời đi.
*****
Đang đi công tác ở bên ngoài, đột nhiên Lạc Phàm Vũ nhận được tin.
Từ khách sạn tiếp đãi đối tác đi ra ngoài, anh vừa định lên xe, ngẩng đầu thì nhìn thấy phía đối diện có người đang bóp tắt điếu thuốc đặt lên trên thùng rác, kéo áo khoác che kín băng qua bên kia đường.
Trình Dĩ Sênh? Lạc Phàm Vũ lẩm bẩm kêu lên.
Chỉ nhìn nửa giây anh liền phản ứng kịp, gương mặt tuấn tú căng thẳng, cách một con đường, xe của anh dừng ở bên này không qua được, quá nóng lòng sốt ruột, không thể làm gì khác hơn là vòng qua xe mạnh mẽ xông tới, nhảy qua hàng rào chạy như điên về phương hướng Trình Dĩ Sênh.
Xe trên đường nhấn kèn vang rền, bị người đàn ông liều mạng này dọa sợ, có người vội vàng thắng xe, có người thấp giọng mắng chửi, sau khi anh xông qua hết con đường còn có người mở cửa xe hung hăng mắng ra tiếng, mà ở phía bên kia đường, Trình Dĩ Sênh rõ ràng nghe được ồn ào, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lạc Phàm Vũ đang nhảy qua hàng rào.
Shit! Trình Dĩ Sênh phản ứng kịp, đột nhiên quay đầu chạy như điên dọc theo ven đường.
Trình Dĩ Sênh, cậu đứng lại đó cho tôi! ! Lạc Phàm Vũ hung bạo rống lên, muốn xông qua nhưng lại bị tiếng kèn xe ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là dán sát hàng rào đuổi theo anh ta, cho đến khi qua khỏi dòng xe đang chạy này, anh mới xông ra đường, tiếp tục chạy như điên.
Đường xá của thành phố S thị rất trống trải, không có cửa hàng quán xá, Lạc Phàm Vũ nghẹn đỏ mặt liều mạng đuổi theo, thể lực của hai người không phân cao thấp, Trình Dĩ Sênh quơ khung sắt của biển quảng cáo sắp bị gãy bên đường lên, ném về phía sau, Lạc Phàm Vũ bị bất ngờ không kịp tránh, bị đập trúng cánh tay đau đến nhe răng, quét khung sắt ra tiếp tục đuổi theo.
Đằng trước, Trình Dĩ Sênh bất thình lình quẹo cua, hung hăng chen lấn đẩy người đang đứng trên thang máy ra, chạy xuống.
Lạc Phàm Vũ đuổi theo, ban đầu vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng kia chui tới chui lui trong đám người, nhưng đến khi thang máy xuống lòng đất, anh đẩy người ra chạy qua, hổn hển thở gấp, chỉ thấy người người đông nghẹt lui tới trạm xe điện ngầm, ai ai cũng vội vàng, phân không rõ ai là ai, cũng không biết Trình Dĩ Sênh đã chạy đi đâu.
Chết tiệt. . . . . . Lạc Phàm Vũ trầm giọng mắng, đột nhiên đá một cước lên máy bán hàng tự động bên cạnh: Mẹ nó, khốn kiếp!
Rõ ràng anh đã nhìn thấy anh ta, cự ly còn gần như thế, lại có thể không bắt được anh ta!
Nắm cánh tay bị phang trúng đau như muốn gãy, Lạc