Anh Nam Cung, chị của em đang ở chỗ anh à? Thiên Nhu nhẹ giọng hỏi.
Cô ấy ở đây, Nam Cung Kình Hiên liếc mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết trong ngực mình, nhẹ giọng nói xin lỗi: Xin lỗi, Thiên Nhu, hôm nay vốn nên mời mọi người qua bên đây ăn cơm, là lỗi của anh, trong khoảng thời gian này chuyện quá nhiều, nên sơ sót.
Em không sao, Giọng Thiên Nhu dần dần nhỏ xuống: Em biết chị và anh ở chung một chỗ, anh nằm viện lâu như vậy, em có theo chị đi thăm anh, nhưng lúc đó chị ấy ở trong phòng bệnh, em ở bên ngoài một chút liền đi, anh cũng đừng hiểu lầm em không có đi thăm anh.
Bên môi của Nam Cung Kình Hiên nổi lên một nụ cười yếu ớt, lạnh nhạt nói: Cám ơn.
Nam Cung. . . . . . Thật ra em cũng không biết vì cái gì em muốn về nước, Thiên Nhu lẳng lặng tựa vào sofa, nhìn TV không tiếng động ở trước mặt, trong bóng đêm mịt mờ nhẹ giọng thì thầm: Lúc trước anh nói với em là em có thể gặp chị, vì vậy em lập tức trở về, Trung Quốc mới là nhà của em, nhưng bây giờ, không biết tại sao em cảm thấy em phá hỏng thế giới của hai người, em biết rõ anh yêu chị, nhưng là sau này em mới biết quan hệ của hai người, thậm chí, hai người còn có con trai đã năm tuổi. . . . . . Nam Cung, chắc là rất nhanh anh sẽ có gia đình, hẳn là anh sẽ cưới chị, người một nhà sẽ rất hạnh phúc, nhưng. . . . . . Như vậy thì em liền biến thành người thừa. . . . . .
Có đôi khi em thật sự không hiểu, anh để cho em trở lại làm cái gì . . . . . . Thiên Nhu cúi đầu, nước mắt rơi trên sofa: Em nghĩ, chờ hai người bình yên an định em sẽ đi tìm việc làm, sau đó dựa vào sức lực của mình dọn ra ngoài, nhưng hiện tại em thật sự rất thống khổ, anh biết em thích anh, em cũng yêu chị của em, nhưng nếu như cứ nhìn hai người xuất hiện cùng nhau thì em không chịu nổi. . . . . . Tựa như hiện tại, một mình em ở trong căn hộ lớn thế này, không có ai ở cùng em, không có người nào yêu thích em, em nên cảm thấy may mắn là tạm thời mình còn có chỗ ở, chẳng qua chỗ ở tạm thời này cũng là anh mua cho chị . . . . . .
Nam Cung. . . . . . Em muốn trở lại Mỹ, anh để cho em đi đi, có được không?
Trong phòng ăn náo nhiệt ấm áp, Nam Cung Kình Hiên lẳng lặng nghe giọng nói ở đầu kia điện thoại, gương mặt tuấn tú lộ ra chút rối rắm, khẽ nhíu mày, tay ôm bả vai Dụ Thiên Tuyết cũng từ từ buông lỏng ra.
Xin lỗi, khoảng thời gian này là anh chị đã xem nhẹ em, Thiên Nhu, Anh nhàn nhạt mở miệng: Qua hôm nay anh sẽ bắt tay vào xử lý chuyện của em, nếu em cảm thấy nơi này không tốt, tùy thời có thể lựa chọn trở lại Mỹ, nhưng, trước tiên phải nói chuyện với chị của em.
Ở một chỗ khác, nghe anh nói những lời này, đôi mắt Thiên Nhu đẫm lệ mông lung, không nghĩ tới anh thật sự quyết định nhanh như vậy, tùy ý cô muốn trở lại Mỹ.
. . . . . . Cô há miệng, muốn nói gì đó, trong lòng lại đau như tê liệt, một chữ cũng nói không ra miệng.
Cô nói thích anh, anh không hề có phản ứng.
Cô nói muốn rời đi, anh lạnh nhạt bắt tay vào chuẩn bị ngay lập tức.
. . . . . . Làm sao lại biến thành như vậy?
Nam Cung, hiện giờ anh đang ở cùng chị của em sao? Em nói chuyện với anh, chị cũng có thể nghe được? Thiên Nhu nén lệ, thử dò xét hỏi.
Ừ, cô ấy đang ở bên cạnh anh. . . . . . Có thể nghe được. Nam Cung Kình Hiên không hề che giấu.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
! ! Đột nhiên trong lòng Thiên Nhu đau nhói như bị kim châm, nước mắt rớt xuống, cắn môi,