Nói xong, anh buông Dụ Thiên Tuyết ra, dự định đi qua bên kia.
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đột nhiên kéo anh lại, nhẹ giọng nói: Anh đợi chút, đừng qua đó, tâm tình của cô ấy đang kích động.
Nó có cái gì mà kích động thiếu dạy dỗ thì đúng hơn! Nam Cung Kình Hiên cau mày nói.
Haiz, anh đừng kích động —— Dụ Thiên Tuyết ngăn ở trước mặt anh, trong đôi mắt trong suốt lộ ra sự nghiêm túc: Em xin anh đừng đi qua, anh không biết mình nói chuyện rất hung dữ à? Tính tình cô ấy vốn cương liệt, anh còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm thì cũng đừng mong có kết quả gì tốt đẹp, anh em hai người tranh cãi còn ít sao?
Hàng mày khẽ nhíu của Nam Cung Kình Hiên dần dần thả lỏng, vuốt ve mặt của cô, thì thầm: Vậy em muốn đi khuyên nó giúp anh?
Dụ Thiên Tuyết dừng một chút, lúng ta lúng túng nói: Tính khí của em cũng không tốt.
Nam Cung Kình Hiên thoáng cười yếu ớt, ôm lấy thắt lưng cô đi về hướng phòng ăn: Vậy thì không cần lo lắng cho nó, thứ người như thế cứ gạt sang một bên, khi không ai để ý đến thì nó khóc lóc kể lể, ngược lại, động đến thì nó càng già mồm cãi láo.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, ôm lấy thắt lưng của anh, ngăn anh lại: Anh chờ một chút.
Khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô nói: Cho em mười phút, em đi nhìn một chút, nếu như vô dụng thì coi như xong, em nói trước, tính khí của em cũng không tốt, trước kia cô ấy làm không ít chuyện nhằm vào em, nếu khuyên không được mà xảy ra xung đột thì anh không được trách em, em không có thiện lương như vậy, cũng không phải là người không so đo.
Cô rất thành thật, cô không phải là người có thù tất báo, nhưng nhớ tới những chuyện xưa kia, cô vẫn không thể tha thứ được.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, cúi đầu hôn chụt một cái lên môi cô, thấp giọng nói: Đi đi.
Đối với chuyện phát sinh với Nam Cung Dạ Hi, bọn họ chỉ là người đứng ngoài quan sát, chỉ có Dụ Thiên Tuyết —— cô và Dạ Hi đã có rất nhiều xung đột, Trình Dĩ Sênh làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, bắt nguồn cũng là bởi vì cô, đối với Dạ Hi mà nói, đây mới là cách giải quyết tốt nhất.
Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi, xoay người đi tới căn phòng kia.
*****
Trước cửa, một đống mảnh sứ bình hoa vỡ vụn.
Ánh mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết quét vào bên trong phòng, nép sát cửa đi vào.
Không phải nói các người đừng làm phiền tôi sao? Còn chưa cút? ! ! Trên người Nam Cung Dạ Hi vẫn mặc cái áo khoác ngày hôm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ngọt ngào giờ trở nên tái nhợt, đôi mắt to tròn trống rỗng vô hồn, trong ánh mắt lộ ra hận ý, nghiêng đầu gào lên.
Mấy ngày không gặp, một đại ŧıểυ thư nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, lại có thể tiều tụy nhếch nhác thành ra như vậy.
Dụ Thiên Tuyết. . . . . . Lại là cô? Đôi mắt to tròn của Nam Cung Dạ Hi lóe lên, khàn giọng nói.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn cô ta, mở miệng hỏi: Sắp ăn cơm, cô có ra ăn không?
Nam Cung Dạ Hi nhìn chòng chọc vào cô mấy giây, trên mặt dần dần hiện ra một loại biểu tình giễu cợt cùng khinh miệt, nở nụ cười ha ha: Cô kêu tôi ăn cơm? . . . . . . Dụ Thiên Tuyết, cô là ai hả? Cô là cái thá gì ở trong biệt thự này, dám tới gọi tôi ăn cơm! ! Cô còn chưa được cưới vào cửa đâu, đã coi nơi này thành nhà mình rồi à! Sao cô không nghĩ thử xem