Cô ta vừa nghe được thanh âm vô cùng kinh khủng, chói tai như vậy, bén nhọn như vậy, giống như là người sắp chết liều mạng giãy giụa trước khi tắt thở, thống khổ không chịu nổi. . . . . .
Người giúp việc của nhà cô . . . . . . Thật sự không ngoan. . . . . . Tay phải của Trình Dĩ Sênh cầm một tấm vải lau chùi tay trái dính đầy máu tươi, rõ ràng là cái khăn lau tay mà người giúp việc thường vắt bên hông, anh ta lau xong thì ném qua một bên: Lại chạy đi gọi điện thoại cho ba mẹ cô. . . . . . Chậc chậc, Tình Uyển, cô nói xem, nếu để cho ba mẹ cô biết, quá là không tốt đúng không . . . . . Cho nên tôi thay cô giải quyết cô ta trước. . . . . .
Ánh mắt của La Tình Uyển càng mở càng lớn, lảo đảo một cái suýt nữa đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất!
Cô ta nhớ tới tiếng thét chói tai của người giúp việc tên Hiểu Hiểu, nhớ tới tiếng động giống như tiếng té ngã rơi xuống, lại nhìn tay của Trình Dĩ Sênh đầy máu tươi, sắc mặt cô ta trắng bệch! . . . . . . Giết người. . . . . . Trình Dĩ Sênh, anh ta giết người! ! !
. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . La Tình Uyển buông tay vịn cầu thang ra, lảo đảo lui về phía sau, hơi thở mong manh, cả người đã sụp đổ, nước mắt trào ra, phẫn nộ đến cực điểm gào thét chói tai: Trình Dĩ Sênh, anh là tên khốn kiếp! ! ! Sao anh có thể giết người. . . . . . Anh lại dám ra tay giết người! ! Anh là cầm thú, là ma quỷ, anh sẽ chết không được tử tế! !
Cả người cô ta gần như điên cuồng, trên cổ ứ đọng từng vết máu bầm, có thể nhìn ra được đó là dấu bị bàn tay đàn ông bóp cổ, toàn thân cô ta run rẩy, đứng cũng không vững, nước mắt nóng hổi điên cuồng rớt xuống!
Đôi mắt của Trình Dĩ Sênh đỏ tươi, anh ta chỉ cười yếu ớt, nụ cười đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đừng kích động. . . . . . Tình Uyển, việc này có thể trách ai được? ? ? Trình Dĩ Sênh đi xuống, chầm chậm đi đến gần cô ta, nhìn La Tình Uyển vì quá mức kinh khiếp và hoảng sợ mà lui về phía sau, dường như muốn liều mạng cách tử thần xa một chút, xa một chút nữa, Trình Dĩ Sênh cười yếu ớt: Là do cô không làm tốt việc tôi nhờ, thế nhưng tôi cũng chỉ làm cho một người giúp việc om sòm cứng đầu cứng cổ câm miệng mà thôi. . . . . . Cũng xem như tôi thật sự đã không phụ lòng cô, hiện giờ tôi không có nhà để về, bị Nam Cung Kình Hiên chộp được những hình ảnh kia, tôi không còn biện pháp lăn lộn ở trước mặt Nam Cung lão gia nữa, càng không cần nói đến một nơi ở an toàn, đời này, chắc chắn tôi sẽ bị Nam Cung Kình Hiên truy đuổi, GIẾT!
Đôi mắt đầy tia máu, Trình Dĩ Sênh rống to.
Anh ta biết rõ tính tình của Nam Cung Kình Hiên, động đến phụ nữ của anh, có khả năng anh sẽ thật sự đuổi tận giết tuyệt! Lúc đầu, không phải anh ta không có ôm hi vọng trở về nhà, thế nhưng người của Nam Cung Kình Hiên cũng đã mai phục ở trong nhà của anh ta, suýt nữa anh ta đã nhét mạng vào đó!
Chạy trốn. . . . . . Chỉ một ngày mà thôi, anh ta đã không còn nơi nào để đi, ở thành phố Z này, nơi anh ta và Thiên Tuyết đã từng thân mật yêu nhau, cùng nhau cố gắng phấn đấu, thế nhưng anh ta - Trình Dĩ Sênh không có chút đất để dung thân! Anh ta phải chạy trốn, phải chạy thục mạng mới có thể né tránh những người truy đuổi kia!
Đáng đời anh. . . . . . Sắc mặt La Tình Uyển tái nhợt rất đáng sợ, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, muốn báo cảnh sát, muốn bắt tên hung thủ giết người này, trong lòng căm phẫn ngập trời, cô ta khàn giọng la to: Những chuyện này đều là đáng đời anh! Chỉ vì muốn có được Dụ Thiên Tuyết mà anh không từ thủ đoạn, ngay cả một đứa bé năm tuổi anh cũng có thể sát hại, buộc tôi phái người đi bắt cóc thằng bé, anh biết có bao nhiêu người đã chết không? ! Mạng của bọn họ không phải là mạng sao? ! Trình Dĩ Sênh. . . . . . Anh không phải là người, quả thật anh không phải là người!
Nước mắt mang theo giọng nức nở cùng tiếng gào thét lên án tố cáo.
Mặt của Trình Dĩ Sênh trở nên cực kỳ đáng sợ, tái nhợt xanh mét, sau đó lại nhàn nhạt cười rộ lên, vô cùng dữ tợn.
Cho tới bây giờ tôi cũng không muốn xuống địa ngục một mình. . . . . . Anh ta chậm rãi bước tới gần cô ta: Cô chửi rủa tôi như thế làm gì? Cô cũng hư hỏng giống tôi thôi. . . . . . Năm năm trước, cô xúi giục ông cụ hết lần tới lần khác, xúi giục Dạ Hi làm cho Thiên Tuyết thê thảm như vậy, là các người gián tiếp tặng cô ấy đến trên giường của Nam Cung Kình Hiên. . . . . . Cô còn nhớ cái lần cô xúi giục Dạ Hi cho người lái xe đụng cô ấy hay không, khi đó trong bụng của cô ấy đã có đứa bé. . . . . . Bây giờ tôi hại đứa bé, cô lại cảm thấy tôi là cầm thú, tôi không phải là người, vậy cô thì sao?
Trình Dĩ Sênh tiến tới nắm cổ tay của cô ta, để cô ta tập trung nghe rõ từng lời từng chữ, không cho phép cô ta trốn tránh: Cô không phải là cầm thú. . . . . . Cô là người, cô là người tốt. . . . . . Phải không?
Nhớ tới cảnh tượng máu tanh tàn nhẫn vào một năm kia, La Tình Uyển liều mạng lắc đầu, nước mắt càng rơi mãnh liệt, vùng vẫy muốn thoát khỏi những tội ác xưa kia.
Không phải vậy. . . . . . Những việc đó đều không phải tôi làm, không phải là tôi làm! Cô ta gào thét đến giọng cũng đã khàn đặc, cô ta thật sự đã xúi giục rất nhiều người, quả thật cô ta đã từng bước từng bước đẩy Dụ Thiên Tuyết xuống vực sâu, chuyện này đã qua lâu như vậy, thời