YES!, thiếu gia. . . . . . Nói xong, hộ vệ chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng đột nhiên anh ta nhíu mày lại, giơ tay đè tai nghe bên tai, cẩn thận nghe một hồi, lại thấp giọng hướng về phía Nam Cung Kình Hiên nói: Thiếu gia, phía bắc có động tĩnh.
Đôi mắt vốn trầm tĩnh của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên trở nên sa sầm đông cứng.
Ánh mắt anh khắc nghiệt quét qua, lạnh lùng nhìn chằm chằm hộ vệ kia: Động tĩnh gì?
Phía bắc, Trình Dĩ Sênh.
Tối hôm qua, anh ta cùng La ŧıểυ thư nói chuyện qua điện thoại, quá muộn cho nên chưa kịp thông báo tình hình cho anh, Trình Dĩ Sênh rất cẩn thận, vì thế thời điểm gọi điện thoại tránh được người của chúng ta, cơ sở ngầm của chúng ta không thể nghe lén. Hộ vệ cung kính mà nghiêm cẩn nói.
Kể từ khi xảy ra chuyện kia cho tới nay, Trình Dĩ Sênh cũng không hề liên lạc với La Tình Uyển.
Mà bây giờ bọn họ nối liên lạc, hơn nửa đêm, có khả năng nói chuyện gì?
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày rất chặt, nhất định anh phải biết rõ, rốt cuộc thì mục tiêu của hai người kia là cái gì, 2h chiều nay chính là mở họp báo, nếu như trước 12 trưa anh có thể đón được ŧıểυ Ảnh trở về, vậy thì chuyện hủy bỏ hôn ước cũng là sự tình ván đã đóng thuyền, ai cũng không sửa đổi được.
Với tính tình của La Tình Uyển, vào lúc này chỉ ngồi chờ chết, có khả năng sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên thoáng nhìn phía trước, chậm rãi xoay người, sải bước đi ra ngoài, giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn có hai tiếng, lạnh lùng nói: Bên Đài Bắc tăng gấp đôi người cho tôi, nói cho bọn họ biết, nếu như ŧıểυ Ảnh gặp chuyện không may, bọn họ ở lại bên đó cả đời không cần trở lại!
Dạ! Vẻ mặt của hộ vệ cũng trở nên nghiêm túc, đè tai nghe bắt đầu hoàn thành từng bước chỉ thị.
Trở lại chỗ nghỉ ngơi, Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận lại lần nữa, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Thiên Tuyết, nhưng sợ giờ này cô vẫn còn chưa thức giấc, suy tư trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Thiên Nhu.
Chị của em dậy chưa? Anh băn khoăn lo lắng, thiếu nữ ở thời kỳ này rất nhạy cảm, anh không muốn vì một cú điện thoại lại khiến cô hiểu lầm, cho nên câu đầu tiên mới nói rõ ràng.
Thiên Nhu hơi ngẩn người, thời điểm nhận điện thoại cô còn do dự, cho là mình lầm, cho đến khi nghe được giọng của anh trong điện thoại, nhưng không nghĩ tới, anh gọi là để hỏi tình huống của chị.
Em đang nghe sao? Thiên Nhu, Trong lòng Nam Cung Kình Hiên khẩn trương cực độ, lo lắng bên Thiên Tuyết có thể bị người thừa cơ lợi dụng: Chị của em đã dậy chưa?
Thiên Nhu nhìn thoáng qua trong phòng, lắc đầu: Chị ấy còn ngủ.
Vậy chờ cô ấy dậy em nói cho cô ấy biết, chung quanh khu Bích Vân đều có người của tôi, hôm nay, trước khi buổi