Cô nhớ năm ấy, thời điểm đôi mắt có thể nhìn thấy, từng vòng băng gạc
được tháo xuống từ trên mắt, bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt cô, không nhúc nhích nhìn cô, giống như ánh sáng trong đôi mắt cô là thứ mà anh trân quý nhất.
Anh đi tới, nói: Chúc mừng em. . . . . . . Rốt cuộc đã có thể nhìn thấy rồi.
Nếu như sinh mệnh cứ mãi dừng lại ở tại thời khắc đó .....
Đêm khuya, mọi âm thanh đều yên tĩnh, Thiên Nhu kéo cái mền mỏng đắp lên mặt của mình, để mình đắm chìm trong ảo tưởng trước kia, cũng cố gắng quên những cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, còn có gò má chảy đầy mồ hôi của anh.
*****
Đêm khuya, nhà họ La, vợ chồng nhà họ La đã ngủ say.
Cả đêm bị bức bách nói ra người cường bạo ngày đó rốt cuộc là ai, cả người La Tình Uyển cũng gần như sụp đổ, cuộn người trên salon, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mắt như bị ngâm trong nước mắt, mở to nhưng lại vô thần.
Cô ta mặc y phục thuần một màu trắng, nửa đêm ngồi ở trên ghế salon như một u hồn.
Còn có hai ngày. . . . . . Hai ngày sau, nhất định bọn họ sẽ hủy bỏ hôn ước.
La Tình Uyển duỗi tay lấy gối dựa bên cạnh, mấy ngón tay cố dùng sức nắm chặt, cô ta không biết vì sao mình lại thảm hại đến nông nỗi này, Kình Hiên hận cô ta, chán ghét cô ta, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào muốn thoát khỏi quan hệ cùng cô ta!
Ai tới nói cho cô ta biết, cô ta nên làm như thế nào đây? ! ! !
Điện thoại di động bên cạnh đột nhiên chấn động.
La Tình Uyển giật nảy mình, giương đôi mắt đầy lệ hoảng hốt nhìn quanh phòng, chốc lát cô ta mới phản ứng kịp, cầm điện thoại di động của mình lên, vừa nhìn cái tên hiện trên màn hình, cả người cô ta run rẩy, hận không thể bóp chết người này!
Cô ta muốn để điện thoại xuống, nhưng nghĩ mình còn có nhược điểm ở trong tay người này, run rẩy nhấn nút trả lời.
Alo? Giọng cô ta khàn đặc.
A. . . . . . Sao vậy Tình Uyển, giọng khàn như vậy, có phải do không có tôi tưới tắm cho nên gần đây tâm tình không tốt, hửm? Giọng nói phóng đãng mà du dương của Trình Dĩ Sênh vang lên, trầm thấp cười: Chuyện của cô tôi đã nghe nói, chậc chậc, cô nói xem, sao cô có thể ngu ngốc đến như vậy, tùy tiện tìm một người rồi nói người ta cường bạo cô, cô cho rằng Nam Cung Kình Hiên là người ngu à?
Cả người La Tình Uyển run rẩy, nghiến răng khạc ra mấy chữ: Anh cút cho tôi, cút xa một chút!
Đừng kích động, bảo bối. . . . . . Trình Dĩ Sênh móc thuốc lá ra châm lửa, chậm rãi rít vài hơi, thấp giọng nói: Cô xem, giao dịch của chúng ta làm rất tốt, cô cho tôi lần đầu tiên, tôi giúp cô bình ổn đè xuống chuyện bên này, chắc hẳn ba mẹ cô cũng còn không lo lắng nữa, chúng ta là công bằng, về phần cô —— là tự cô muốn đưa chuyện mình bị cường bạo ra ngoài ánh sáng để tranh thủ sự đồng tình, kết quả đâu? Nam Cung Kình Hiên vẫn như cũ không cần cô! Cho nên mới nói cô ngu ngốc, hiểu hay không?
La Tình Uyển càng cắn răng nghiến lợi, lệ xông lên hai mắt: Anh hèn hạ. . . . . . Lúc ban đầu chính là anh ép buộc tôi, là anh làm cho tôi thất thân, nếu không có sự kiện đó thì sao tôi sẽ thảm hại như vậy! !
Cô như thế đã kêu là thảm hại? Ha ha. . . . . . Trình Dĩ Sênh cười rộ lên: Năm đó, lúc tôi bị nhà Nam Cung