Nam Cung thiếu gia, về phần camera giám sát . . . . . . Viên cảnh sát có hơi xấu hổ, thoáng lúng túng cùng khẩn trương nói.
Nghĩ kỹ rồi trả lời cho tôi biết! Đôi mắt băng lãnh của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sát khí, rút đôi tay từ trong túi quần ra chậm rãi chống ở trên bàn, có một loại bá khí âm lãnh khống chế toàn cục: Tôi cho ông cơ hội nói ra sự thật, đừng không biết quý trọng.
Nam Cung thiếu gia. . . . . . Viên cảnh sát đổ mồ hôi đầy đầu, cố chấp hỏi: Xin hỏi phần camera giám sát trong tay anh từ đâu mà có? Lúc điều tra, cả tổ của chúng tôi đều ở đây, chúng tôi. . . . . .
Dùng tiền mua tổ điều tra nho nhỏ của các người cũng không phải là vấn đề hóc búa gì —— Nam Cung Kình Hiên ngắt lời ông ta, cười lạnh nói: Ông cảm thấy chút tài lực này nhà họ La cũng không có sao? Hơn nữa, nếu muốn điều tra loại chuyện này mà nói, cho tới bây giờ chưa hề chân chính dựa vào mấy cảnh sát các người, ngay cả thám tử tư không nổi tiếng cũng còn khôn ngoan hơn so với các người, cái gì nên nói cái gì không nên nói, biết rất rõ! À. . . . . . Xem ra ông cũng không quý trọng cơ hội lần này, phải không?
Tay viên cảnh sát không ngừng bóp tài liệu, run rẩy, nói không ra lời.
La Tình Uyển ngồi ngay thẳng ở bên cạnh, tay nắm chặt khăn giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sáng nay, cô ta vốn đã một tay thiết kế tốt chuyện này, tất cả đều tiến hành thích hợp logic, nhưng kể từ khi Nam Cung Kình Hiên tới thì đã bắt đầu thay đổi, tác phong cường đại của anh tưởng chừng như sắp xé rách biểu hiện dối trá mỏng như cánh ve của cô ta!
Kình Hiên. . . . . . La Tình Uyển run rẩy kêu một tiếng, đôi mắt dâng tràn nước mắt trong suốt, bi thương mà điềm đạm đáng yêu: Anh có thể đừng tra hỏi nữa được không? Em đã xác nhận là người này rồi, em cũng rất cảm kích bọn họ đã giúp em bắt được anh ta, tại sao nhất định phải truy cứu chi tiết? Chẳng lẽ ngay cả quá trình kia xảy ra như thế nào anh cũng muốn biết hay sao? Van xin anh đừng tàn nhẫn như vậy có được không?
Vợ chồng nhà họ La ngồi ở bàn đối diện, sắc mặt cũng hơi khó coi.
Đúng vậy! Đứa nhỏ này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? ! Sắc mặt La Mân Thành tái xanh, tức giận nói: Là cháu nói cùng truyền thông, chỉ cần bắt được hung thủ cường bạo Tình Uyển thì sẽ thành hôn với con bé, hiện giờ người đã chộp được cháu lại hoài nghi xoay quanh, cháu cứ muốn vạch trần vết sẹo của Uyển Nhi như vậy sao? !
Người xung quanh im bặt không dám nói lời nào, nhưng Nam Cung Kình Hiên cảm thụ được ánh mắt trách cứ đến từ bốn phương tám hướng.
Bắt được hung thủ xác thực là có thể thành hôn, chỉ có điều phải xem hung thủ là người nào,” Đôi mắt lạnh của Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm La Mân Thành, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lạnh lùng: Chú La, không nên tùy tiện bắt một người tới rồi xem như là người cường bạo con gái của chú, huống chi còn phát hiện trăm ngàn chỗ hở ở trong này, không những các người không muốn điều tra tìm hiểu rõ ràng, ngược lại gấp gáp che dấu sự thật, như vậy là có ý gì?
Cháu. . . . . . La Mân Thành nghẹn họng, sắc mặt rất khó coi: Chú cũng chỉ là đau lòng Tình Uyển! Nó chờ đợi cháu lâu như vậy, lại bị người xa lạ cưỡng hiếp, chú biết cháu không thể nào không ghét bỏ nó, vì thế mới muốn hai đứa mau chóng thành hôn, chẳng lẽ điều này cũng sai sao!
Chú La, chú không có sai. . . . . . Sai là phạm nhân này, căn bản là anh ta không nói ra sự thật!
Lời của Nam Cung