CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 255 - Chương 234

Trước Sau

break
Cậu không có cơ hội đó. Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói xong, cúp điện thoại.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Trên áo sơ mi còn vương mùi hương của cô, Nam Cung Kình Hiên có hơi tham luyến, ngón tay thon dài cài cái nút áo cuối cùng, suy ngẫm nhớ lại chuyện cũ —— tên Lạc Phàm Vũ kia cũng có ý tứ với Thiên Tuyết sao? Trước kia, đích thật là anh có nhận ra, nhưng không nghĩ tới, tên này thật sự không e dè mà còn thừa nhận.

Chỉ có điều. . . . . . Thừa nhận cứ thừa nhận, anh sẽ không cho tên đó có cơ hội thừa lúc trống chỗ nhảy vào.

Bất cứ kẻ nào cũng đều không được.

******

Sáng sớm, ở sân bay, cổng đón khách đã có không ít người đang bồi hồi chờ đợi.

Chuyến bay quốc tế đã trễ hai giờ, Dụ Thiên Tuyết nhìn thời gian trên điện thoại di động lần nữa, càng thêm kiên nhẫn chờ đợi, tài xế đi tới bên cạnh cô, nói: Dụ ŧıểυ thư, nếu không cô nghỉ ngơi trước một chút, tôi ở chỗ này coi chừng, chuyến bay đến tôi sẽ gọi cô.

Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên nhìn người tài xế thật thà đàng hoàng trước mắt, đây là người mà Nam Cung Kình Hiên sắp xếp cho cô, trước kia, dù ở biệt thự Nam Cung cũng chưa từng gặp qua người tài xế này, cô ngẩn ra, nhìn thêm mấy lần, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng Nam Cung Kình Hiên ở trên người của người đàn ông này.

Không cần, cám ơn, Dụ Thiên Tuyết lễ phép gật đầu, nói: Tôi muốn tự mình đợi em gái.

Ròng rã năm năm không gặp Thiên Nhu, không lời nào có thể diễn tả được cảm giác ở trong lòng cô, nhớ tới những tấm hình đã xem qua, bây giờ, rất nhanh thì hai chị em có thể gần trong gang tấc, Dụ Thiên Tuyết rất khẩn trương, rất khẩn trương rất khẩn trương.

Đợi thêm khoảng hơn nửa giờ, rốt cuộc cũng bắt đầu phát loa thông báo, cuối cùng thì chuyến bay Thiên Nhu ngồi đã tới.

Trong cabin.

Máy bay dừng hẳn, tất cả hành khách đều lục tục đi ra ngoài, nữ tiếp viên hàng không đứng ở cửa cabin chỉ dẫn mọi người không cần chen lấn lẫn nhau, bỗng nhiên thấy một cô gái châu Á xinh đẹp vẫn còn ở chỗ ngồi, đi tới nhẹ giọng nói: Vị ŧıểυ thư này, máy bay đã hạ cánh, xin mời xuống máy bay.

Dụ Thiên Nhu nhẹ nhàng nâng mắt lên, đáy mắt trong suốt có chút nghi hoặc chưa tiêu tán.

Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe thấy, tôi xuống ngay. Cô khép tờ báo trong tay lại, cởi dây an toàn ra, ngẫm nghĩ một chút vẫn là bỏ tờ báo vào trong túi xách, đi theo mấy hành khách còn lại ra khỏi cabin.

Nhưng cô vẫn không quên nội dung trong tờ báo ——

Thành phố Z tảng sáng, trong tất cả các tờ báo buổi sáng, đều có một bức hình phóng đại chụp trong bệnh viện chiếm toàn bộ cả một trang báo, trên hàng tít không phải là sự kiện hôn ước của nhà Nam Cung danh môn vọng tộc, thế nhưng tựa đề lại làm cho người ta vô cùng khiếp sợ, ‘Con gái duy nhất của tập đoàn La thị chịu nỗi khổ bị cường bạo, nhưng vị hôn phu vẫn không rời không bỏ’, trên đó viết tất cả những gì có liên quan đến bọn họ, từ N năm trước kia định ra hôn ước, bắt đầu viết từ khoảnh khắc đó, viết vô cùng thần kỳ, La Tình Uyển bị người cường bạo, Nam Cung Kình Hiên vẫn hết lòng chăm sóc, còn công bố rằng, một ngày chưa tìm ra người cường bạo, thì một ngày sẽ không kết hôn.

Trong hình, La Tình Uyển điềm đạm đáng yêu ngồi ở trên giường bệnh rơi nước mắt, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thâm tình nhìn cô ta.

Ánh mắt của anh, vẫn thâm thúy như thế, làm cho người ta không thể phỏng đoán được.

Dụ Thiên Nhu kéo hai cái túi trên vai một cái, liếc mắt nhìn bên ngoài cabin, suy nghĩ, anh có tới đón cô hay không?

Từ trước tới nay, cô không hề biết những điều có liên quan đến anh, chỉ vì anh nói không muốn cho cô chú ý những tin tức ngổn ngang kia, vì vậy, trong mấy năm nay, thật sự cô cũng không hề tìm hiểu, đến cùng là gia tộc Nam Cung có bao nhiêu quyền thế, rốt cuộc thì người đàn ông tên Nam Cung Kình Hiên kia có bao nhiêu bí mật, thế nhưng cô lại có thể. . . . ., ngay cả anh đã có vị hôn thê mà cũng không biết.

Toàn bộ mọi chuyện có chút hỗn loạn, Dụ Thiên Nhu đi xuống bậc thang, nhìn đại sảnh sân bay rộng lớn trống trải, thấy hơi hoảng hốt.

Nhưng ngày hôm qua anh đã nói, chị sẽ đến đón cô! !

Dụ Thiên Nhu giật mình, nhớ tới người chị thân yêu nhất của mình, nhớ tới ba năm mất đi ánh sáng, từ năm mười bốn tuổi đến mười bảy tuổi, chị đã liên tục ở bên cạnh cô, hốc mắt trở nên ươn ướt, bước chân cũng tăng nhanh.

Đi ra đại sảnh, bước qua vạch cách ly màu đỏ, ánh mắt Dụ Thiên Nhu tìm kiếm chung quanh.

Vị ŧıểυ thư này. Một giọng nói du dương dễ nghe vang lên bên tai.

Dụ Thiên Nhu xoay người lại, thấy một người đàn ông mặc



break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc