. . . . . . Anh có ý gì? La Tình Uyển cắn môi, nhìn gương mặt mị hoặc gần trong gang tấc kia, run giọng hỏi.
Ý của tôi, một ngày nào đó cô sẽ rõ. . . . . . Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, ngón tay thon dài chậm rãi nâng cằm cô ta lên: Tình Uyển, tôi nhất định sẽ tìm ra người đã làm bẩn sự trong sạch của cô, cho cô một sự công bằng, được không?
Đôi mắt của La Tình Uyển chợt trừng to, trong đầu như có một dòng điện xẹt qua.
Đôi mắt thâm thúy của anh nồng đậm sương mù âm u, xuyên thấu qua lớp sương mù kia, La Tình Uyển nhớ đến ngày đó ở trong nhà mình, trên ghế salon, Trình Dĩ Sênh trương gương mặt như cầm thú, cả quá trình đau đớn mà nhục nhã kia, toàn thân run rẩy kịch liệt! Lại liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên, đột nhiên cô ta cảm thấy, hình như cái gì anh cũng biết. . . . . . Cái gì anh cũng biết! !
. . . . . . Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp tràn đầy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống: Không cần. . . . . . Em không muốn gặp lại tên cầm thú kia. . . . . . Em không muốn. . . . . .
Tại sao lại không muốn? Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên sâu kín vang lên: Tôi cực kỳ muốn biết là ai to gan đến mức dám chạm vào vợ chưa cưới của tôi, xem đến tột cùng là cô tự nguyện hay là bị cưỡng bức, rốt cuộc người kia là ai, có bao nhiêu hèn hạ đến mức không dám gặp người. . . . . . Dầu gì cũng là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung, sao có thể vô duyên vô cớ mất đi trinh tiết như vậy, cô nói đúng không?
La Tình Uyển chậm rãi lắc đầu, nước mắt rơi xuống không cách nào kiềm chế, bàn tay yếu ớt gắt gao bắt lấy tay của anh: Kình Hiên. . . . . . Không phải em muốn lấy chuyện này để ép anh kết hôn. . . . . . Em không nghĩ dùng dư luận khống chế anh. . . . . . Nhưng em. . . . . .
Nam Cung Kình Hiên chịu đựng nhìn bộ dáng giả bộ của cô ta, đôi mắt lạnh như băng không có một chút nhiệt độ.
Tôi nhớ là cô đã làm rồi. Anh nhàn nhạt nói xong câu cuối cùng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của cô ta.
Nếu đã làm, chờ đợi tiếp nhận sự trừng phạt đi.
Ngoài cửa sổ, đèn flash liều mạng lóe lên, ghi lại hình ảnh này —— xuyên qua cửa sổ thủy tinh lọt vào ống kính, La Tình Uyển đưa lưng về phía cửa sổ, loáng thoáng có thể thấy ánh mắt thâm thúy như biển của Nam Cung Kình Hiên, nhìn không thấu ý tứ của anh, nhưng trong mắt bọn họ, tư thế này lại biểu lộ rõ ràng sự thân mật của hai người, nhìn giống như anh đang thì thầm an ủi.
Ra khỏi bệnh viện, Nam Cung Kình Hiên nới lỏng cà vạt một chút, sự âm u trong đôi mắt càng lúc càng dày đặc.
Anh hồi tưởng phản ứng vừa rồi của La Tình uyển, càng tăng thêm suy đoán trong lòng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lạc Phàm Vũ.
Giúp mình tra xét xem rốt cuộc là ai giúp nhà họ La xử lý hậu quả, cả chuyện bình ổn và che đậy sự cố, mỗi một chi tiết mình đều phải biết, nếu như tra ra được là thế lực của Trình Dĩ Sênh đang tác quái thì nói cho mình ngay, mình muốn bí mật giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của cậu ta! Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói.
Trình Dĩ Sênh? Lạc Phàm Vũ có hơi kinh ngạc: Sao cậu lại nghĩ tới Trình Dĩ Sênh? !
Thế lực ở bên kia, ông già đã không còn biện pháp điều động, mình cũng không có ra tay, có thể giúp được La Tình Uyển cũng chỉ có Trình Dĩ Sênh, sau khi cô ta từ phía bắc trở về thì sự cố liền lắng xuống, cậu không cảm thấy quá kỳ quái sao? Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo phân tích.
. . . . . . Lạc Phàm Vũ cũng ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cười rộ lên, có chút khó tin: Ý cậu là có khả năng giữa bọn họ có giao dịch gì đó sao?
Mình mặc kệ giữa bọn họ có giao dịch gì, mình chỉ muốn biết chuyện La Tình Uyển bị cường bạo có liên quan gì tới Trình Dĩ Sênh hay không! Cô ta không ngu ngốc đến mức tìm người cường bạo chính mình để tranh thủ sự đồng tình của truyền thông. . . . . . Nói tới chỗ này, đột nhiên Nam Cung Kình Hiên nghĩ đến một chuyện khẩn cấp khác, đôi mắt thoáng sáng ngời.
Ok, nếu đây là suy đoán của cậu thì mình giúp cậu tra ngay! Giọng của Lạc Phàm Vũ cũng trở nên nghiêm túc: Thiên Tuyết đâu? Hiện tại cô ấy sao rồi?
Rất tốt, Giọng của Nam Cung Kình Hiên mềm nhũn một chút, nhớ tới cô, trái tim anh cũng trở nên mềm mại, nói thật nhỏ: Mình còn có chuyện, nếu như tra ra kết quả thì liên lạc ngay với mình.
Được, không thành vấn đề!
Hoàng hôn buông xuống, Nam Cung Kình Hiên lái xe chạy về hướng khu nhà Bích Vân, lại gọi điện thoại cho một người khác: Tra cho tôi hành tung của Trình Dĩ Sênh vào ngày La Tình Uyển gặp chuyện không may, tôi muốn biết đường đi bước chân cụ thể, đừng nhìn sắp xếp hành trình hàng ngày ở ngoài mặt, biết không?
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Nam Cung Kình Hiên, người đối diện liền cắt đứt, anh vừa lái xe vừa chờ đợi, siết chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, giơ tay chống đỡ môi, trong đôi mắt thâm thúy không ngừng gợn sóng.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động chấn động.
Như thế nào? Nam Cung Kình Hiên bắt máy